Đôi Đường Đôi Ngả

Chương 5


10

Mưa tạnh.

Im lặng kéo dài.

Nước mắt tôi rơi xuống đất, không một tiếng động.

Lục Vọng Châu nhiều lần muốn ôm lấy tôi, nhưng cuối cùng đều chỉ khẽ chạm nhẹ rồi lại rút tay về.

“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.” Tôi đứng dậy, lau nước mắt, “Lục Vọng Châu, chúng ta cũng đã kết thúc rồi.”

“Anh cũng thấy đấy, chúng ta đã tiêu hao ba năm tồi tệ nhất của nhau, chi bằng chia tay một cách tử tế, chôn ký ức này đi, mỗi người bắt đầu cuộc sống mới.”

Lục Vọng Châu cúi đầu, gáy cong giống như bị gãy, dường như không chịu nổi nỗi đau lúc này.

Anh nói: “Sơ Dư, em đã quyết định rồi, anh tôn trọng lựa chọn của em.”

“Nhưng anh… còn có thể hỏi em câu cuối cùng không?”

Bầu trời trong xanh, bốn bề rộng lớn.

Tôi thấy Lục Vọng Châu ngẩng đầu nhìn tôi, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt anh xuống.

“Em có từng yêu anh không?”

Tôi ngẩng đầu.

Trời lại bắt đầu mưa.

“Không.” Tôi nói, “Lục Vọng Châu, thật sự là không.”

Nói xong, tôi lướt qua ánh mắt hoàn toàn ảm đạm của anh, quay người rời đi.

Giống như chỉ cần chậm lại một chút thôi, tôi sẽ thứ gì đó níu chân.

Thực ra Lục Vọng Châu không nhớ, sau khi tốt nghiệp cấp ba, trước khi mẹ Lục tới tìm tôi, chúng tôi đã từng gặp nhau một lần.

Lúc đó Lâm Án đang nằm trong phòng cấp cứu, bệnh viện liên tục đòi tiền, tôi đầu tắt mặt tối chạy ra từ cổng bệnh viện, không biết đi đâu.

Vừa lúc có hai tên côn đồ quấy rối tôi.

Ngay khi họ sắp ấn tôi xuống, một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh chúng tôi, ánh đèn trắng xóa xé tan bóng đêm, một bóng dáng cao lớn đẹp trai bước xuống xe.

Là Lục Vọng Châu.

Tôi biết so sánh này có chút không phù hợp, nhưng lúc đó, tôi thực sự cảm thấy – sau nhiều năm, vị cứu tinh của tôi lại lần nữa giáng thế.

Lục Vọng Châu đánh đuổi hai tên côn đồ đi, sau đó đưa cho tôi một xấp tiền.

“Cô gái, họ không làm em bị thương chứ? Mau đi khám đi.”

Gương mặt tôi khuất trong bóng tối, Lục Vọng Châu lại say mèm, anh không nhận ra tôi.

Sau khi ném tiền, anh lại ngồi vào ghế phụ của xe thể thao, bạn anh ta chở anh đi.

Tôi đứng trong bóng tối, gió đêm mang theo cuộc đối thoại của bọn họ bay đến bên tai tôi.

“Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Chỉ là uống ít đi một chai rượu thôi, để cô gái kia bớt rơi vài giọt nước mắt.”

“Một chai rượu của Thiếu gia họ Lục, biết đâu mỹ nhân sẽ động lòng đấy.”

“Cút đi! Đừng bịa chuyện về con gái nhà lành.”

Tôi dùng số tiền này để đóng tiền đặt cọc nhập viện cho Lâm Án.

Cho đến khi tôi bước vào bệnh viện, rồi rời đi, nụ cười rạng rỡ của Lục Vọng Châu vẫn như treo trước mắt.

Khoảnh khắc đó, trong chớp mắt tình yêu đã nảy nở.

Nếu anh cứ nhất định phải hỏi, đó chính là câu trả lời của tôi.

Nhưng Lục Vọng Châu, anh thấy đấy.

Đầu này của con đường là khu thương mại, quán bar đèn đỏ rượu xanh, tiền của người giàu không tiếng động tùy ý vung vãi cho từng ly rượu.

Đầu kia của con đường là bệnh viện công nơi con người phải giằng xé giữa sự sống và cái chết, xương máu người nghèo tan biến vào đất nâu, không ai hay biết.

Anh nghĩ tình yêu rất nặng sao?

Không phải.

Cái thứ gọi là tình yêu đó quá nhẹ.

Thật sự… quá nhẹ.

11

Về sau, mẹ Lục nghỉ hưu, trường học có hiệu trưởng mới.

Tôi vẫn dạy học ở đây, cuộc sống xoay quanh trường học và nhà, tuy hơi đơn điệu, nhưng rốt cuộc tháng ngày cũng mang theo yên bình.

Trong khủng hoảng truyền thông liên quan đến nhà họ Lục năm đó, Ngải Âm Âm bị chỉ trích dữ dội vì chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.

Con đường sự nghiệp của cô ta bị ảnh hưởng nặng nề, cuối cùng mắc bệnh tâm thần, rút lui khỏi showbiz.

Còn về Lục Vọng Châu, tôi không gặp lại anh nữa.

Nghe nói anh sống rất tốt, tiếp quản công việc của bố mẹ, dưới sự giúp đỡ của các chuyên gia quản lý, cũng coi như giữ vững sản nghiệp gia đình.

Nhưng vẫn chưa có bất kỳ tin đồn tình cảm nào.

Có nhiều người đồn đoán, anh vẫn đang đợi tôi về.

Mỗi khi nghe tin này, tôi đều vô thức nhìn lên bầu trời đầy sao.

Tôi đã từng được ánh sáng chiếu rọi trong đêm tối, người đó vừa là ánh sáng sưởi ấm tôi, cũng vừa là bóng tối hành hạ tôi.

Ý nghĩa của anh đối với cuộc đời tôi vô cùng to lớn, mà giờ đây, tôi và anh cùng sống dưới cùng một bầu trời sao, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Mọi chuyện xưa cũ đều đã buông bỏ.

Giờ đây, tôi thành tâm, chúc người bình an.

[Hết]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.