Tên râu quai nón bị ta kích thích như vậy, còn nhất định bắt ta nói rõ ràng, ta đành phải giả vờ kể.
“Vừa rồi khi tên họ Giang kia n ém k iếm tới, có phải chân đại ca bị trẹo một chút, suýt chút nữa đã bị k iếm trúng vào người không? Ta ở một bên thấy rất rõ, không phải chân đại ca bị trẹo, mà là tên mập kia ném đá vào đùi đại ca.”
Đương nhiên, chân của tên râu quai nón bị trẹo là thật, nhưng bị ném đá là do ta bịa ra. Biểu cảm của tên râu quai nón dần dần phẫn nộ, ta tiếp tục thêm mắm dặm muối.
“Đại ca ở gần con tin nhất, cũng là nguy hiểm nhất.”
“Hắn làm chuyện như vậy, khẳng định đã sớm muốn chiếm vị trí lão đại, độc chiếm tiền bạc và cả nữ nhân.”
Hắn chửi ầm lên: “**, ta coi hắn là huynh đệ, hắn lại xem ta như vật tế thần. Không được, ta sẽ đi giet chet hắn.”
Hắn cầm song chùy lên, ta vội vàng khuyên hắn: “Đánh nhau lỡ đại ca bị thương làm sao bây giờ? Ta sẽ đau lòng muốn chet. Không bằng như vậy, đại ca gọi hắn vào, đợi ta đến phân tán sự chú ý của hắn, thừa dịp hắn không chú ý, đại ca hãy đánh lén hắn, như vậy sẽ tốt hơn. Ta cũng không muốn đại ca xảy ra chuyện gì.”
Lần này, hắn hoàn toàn tin tưởng ta, sờ mặt ta một cái, cười khặc khặc: “Tiểu mỹ nhân, nàng yên tâm, ngày sau ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng.”
Ta cố gắng duy trì nụ cười. Hắn vừa đi ra ngoài gọi tên mập kia, ta vội vàng lấy con d ao găm đặc chế giấu ở đế giày ra, giấu vào trong tay áo.
Tên mập kia đi vào, vừa muốn x é quần áo ta. Ta thở dài, lắc đầu: “Nhìn cũng không giống lắm.”
Hắn ngẩn người: “Cái gì không giống?”
“Vừa rồi người kia nói đại ca không có bản lĩnh.”
Tên mập túm tóc ta: “Cmn, ngươi muốn gây chuyện?”
Ta đau đến nghiến răng: “Không tin? Vậy gọi hắn vào đối chất đi.”
“Gọi thì gọi.”
Tên mập lập tức đi về phía cửa hang hét lớn, râu quai nón đi vào, ta liếc một cái với hắn.
Ánh mắt tên râu quai nón hiện lên vẻ d âm đãng, tên mập theo ánh mắt xoay người lại nhìn ta, nhổ một ngụm; “Tiện nhân, xem đêm nay ta có giet chet ngươi hay không….”
“Ai giet chet ai, còn chưa biết à. Không tin, ngươi nhìn về phía sau đi.” Hắn vừa quay đầu, song chùy của tên râu quai nón đã rơi xuống, đ ập n át đầu hắn, óc rơi ra ngoài, bắn tung tóe khắp vách tường.
Thật kinh tởm! Ta che mắt: “A sợ quá.”
Tên râu quai nón lập tức bỏ lại song chùy, nhào tới ôm ta: “Mỹ nhân đừng sợ, lần này nàng sẽ là của một mình ta.”
Miệng đầy mùi tỏi của hắn xộc vào mũi, ta ngừng thở: “Được.”
Sau lưng hắn không nhìn thấy, ta đã dùng d ao nhắm ngay vị trí chí mạng trong tim hắn.
“Nhưng cũng phải xem ngươi còn mạng hay không nha.”
Lưỡi d ao s ắc b én đ âm vào trái tim đang đập, máu tanh b ắn ra tung tóe. Hắn trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện… nhân.”
Không phải hắn chet, thì là ta chet. D ao găm dao động, lại đ âm thêm một cái nữa. Lại một th i th ể ầm ầm ngã xuống đất.
Sảng khoái quá, nhưng sự sảng khoái này rất ngắn ngủi. Ta nhìn xuống đôi bàn tay đẫm m áu.
Nóng, tanh, bất tri bất giác một sự sợ hãi không cách nào ngăn cản giống như một con rắn lạnh lẽo, trườn bò khắp cơ thẻ ta.
Ta nhìn bốn phía, hang động âm u, th i th ể bắt đầu th ối r ữa chảy ra m áu lạnh đỏ sậm, uốn lượn đầy đất, bộ óc văng trên tường đang từ từ chảy xuống, tay của ta bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, một cảm giác ghê tởm xông lên cổ họng.
Giống như bị hút vào trong vòng xoáy hắc ám u tối, làm thế nào cũng không thoát ra được. Cho đến khi cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào, đau nhói màng nhĩ.
Ta thoáng cái tỉnh táo lại, còn chưa đến lúc yếu đuối. Ta hít sâu, xách chiếc váy tàn tạ lên, chui ra khỏi hang chó, một khắc cũng không ngừng, chạy vội xuống chân núi.
Gió núi lạnh thấu xương thổi đến khiến mặt đau nhức, bụi gai dọc đường c ắt r ách da thịt non mịn, đêm đen kéo dài đằng đẵng, nỗi sợ hãi tột độ thôi thúc ta chạy không ngừng nghỉ cho đến khi có ánh lửa rực rỡ dưới chân núi, giống như hoa sinh ra trong tuyệt cảnh, hạt giống hy vọng nảy sinh từ ý thức khô khan.
Trong bóng đêm mênh mông, Giang Duật Ngôn dẫn người ngựa, giơ đuốc tìm kiếm dưới chân núi. Ta cảm thấy Giang Duật Ngôn hẳn sẽ không từ bỏ ta, không muốn giet ta, nếu không hắn cũng sẽ không bảo mọi người buông vũ khí xuỗng để bảo đảm ta an toàn.
Ta muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc một lần, Giang Duật Ngôn sẽ cứu ta. Những bụi cây cao sẽ cản trở tầm nhìn của những người ở dưới núi, bọn họ sẽ không thể nhìn thấy ta.
Sức cùng lực kiệt ta hắng giọng gọi hắn: “Giang Duật Ngôn, ta ở đây.”
Vận khí cố ý đối nghịch với ta, lòng sốt ruột muốn bốc hỏa, cổ họng của ta khàn đặc, khó có thể phát ra âm thanh. Đúng lúc này, không biết Ninh Chiêu Chiêu nói gì với Giang Duật Ngôn, Giang Duật Ngôn hạ lệnh dẫn theo người đi về hướng ngược lại.
Không, đừng đi. Khát vọng sống sót hoàn toàn trỗi dậy, tâm trí ta quay cuồng. Đúng rồi, ta không thể phát ra âm thanh, nhưng bụi rậm thì có thể.
Ta đã cố gắng hết sức để vỗ vào bụi cây và tạo ra tiếng ồn chói tai nhất có thể. Ta cũng buộc chiếc khăn lụa màu đỏ nổi bật vào cành khô và giơ nó lên cao, hy vọng ai đó có thể nhìn thấy nó.
Nhưng ta không ngờ, người nhìn thấy đầu tiên, người nghe thấy đầu tiên lại là Ninh Chiêu Chiêu. Nàng nhìn về phía ta, âm trầm cười cười.
Sau đó hét lớn: “Trong lùm cây trên núi có mai phục, hướng đông nam, cẩn thận.”
Giang Duật Ngôn đưa lưng về phía ta không chút hoài nghi Ninh Chiêu Chiêu, trực tiếp hạ lệnh: “Đều bắn chet hết.”
Đầu óc của ta trống rỗng, ta cược thua rồi. Trước mắt, vô số mũi tên xuyên qua bầu trời như mưa tuôn.
Như thể có một thứ vũ khí sắc bén nào đó đột nhiên xuyên qua cơ thể ta. Động lượng cực lớn đã đẩy ta lùi lại một khoảng cách nhất định.
Một trận gió lớn thổi qua, khăn lụa màu đỏ buộc ở trên cành khô thoáng cái bay đi. Ta ngơ ngơ ngác, ôm lấy ngực đau nhức, đưa tay ra muốn chống lại ngọn gió, lại một bước đạp hụt, rơi xuống……
Giang Duật Ngôn đột nhiên cảm thấy một cơn đau âm ỉ trong lòng, hắn nhanh chóng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có bóng cây đen sì cùng ánh trăng xa xa. Không biết vì sao, lại có một cảm giác mất mát rất lớn bóp chặt lấy trái tim hắn.
“Kỷ Vân Phù, rốt cục nàng đang ở đâu?”
“Duật Ngôn ca ca, có thể là muội nhìn lầm, là bóng cây chứ không phải mai phục.”
Giang Duật Ngôn thở dài: “Lên núi tìm kiếm.”
“A, đó không phải là khăn lụa màu đỏ của Kỷ tỷ tỷ sao?” Ninh Chiêu Chiêu chỉ hướng tây bắc, trên cây cao kia cũng treo một chiếc khăn lụa màu đỏ.
Giang Duật Ngôn nheo mắt lại, hắn nhớ rõ đây là chiếc khăn lụa nàng rất quý trọng, có lẽ là nàng cố ý ném xuống nhắc nhở hắn.
Một cảm giác nóng bỏng thiêu đốt trái tim hắn. Hắn lập tức hạ lệnh: “Là của nàng ấy, qua bên kia lục soát.”
17.
Ta thành thân đã được hai năm, nhưng đến nay vẫn chưa động phòng. Lúc này hành vi của ta có chút hèn mọn, bởi vì ta đang nhìn trộm một thiếu niên anh tuấn đang ngủ say.
Hắn có bờ vai rộng, eo hẹp và một đôi chân dài, nằm trên chiếc giường nhỏ trước mắt rất chật chội, nhưng sự chật chội này không hề giảm bớt khí chất cao quý của hắn.
Ta liếm liếm môi, thiếu niên anh tuấn này là nam nhân anh tuấn nhất Đào Hoa thôn, cũng là nam nhân của ta, nghiêm túc mà nói là nam nhân ta chưa hoàn toàn có được.
Hoa quỳnh bên cửa sổ đang nở vào ban đêm, mùi thơm ngào ngạt đang lẳng lặng tỏa ra khắp nơi. Hình như vì khát, hắn vô thức mím môi, đường cong của yết hầu phập phồng chậm rãi lăn lên lăn xuống.
Một sức hấp dẫn vô hình dâng lên cùng với màn đêm. Ánh trăng như nước róc rách, làm dịu đôi môi lạnh giá của hắn. Yên lặng nhưng đầy quyến rũ.
Ta nuốt nước bọt, tay nắm chặt mép giường, có chút sợ hãi, nghiêng người về phía trước để tới gần hắn hơn. Hơi thở của hắn đều đều chậm rãi, đan xen với hơi thở dồn dập của ta.
Tim đập cực nhanh. Lúc sắp chạm vào đôi môi mềm mại kia, hàm dưới lại bị nắm chặt chuẩn xác.
“Phù Nhi, không thể.”
Nam nhân kia từ từ mở cặp mắt phượng lạnh lùng ra, bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn ta.
“Chỉ một chút thôi.”
Hắn ôm lấy ta: “Ngoan, quay về ngủ đi.”
Ta kéo vạt áo hắn, đạp chân: “Chàng không phải phu quân của ta sao? Chàng phải thực hiện nghĩa vụ của một phu quân.”
Hắn lộ ra vẻ mặt đau đầu, đè lại bàn chân đang đạp loạn của ta: “Nàng bệnh nặng mới khỏi, không nên hoạt động mạnh nhiều.”
Xem ra ta không thể thuyết phục được hắn. Ta nhìn chằm chằm vào yết hầu của hắn. Ta nhớ rõ lần trước, vì không cẩn thận sờ vào yết hầu của hắn, hô hấp của hắn lập tức trở nên hỗn loạn….
Ta thẹn quá hóa giận: “Hừ, ta muốn đổi phu quân…”
Ánh mắt của hắn dần dần trở nên sâu hơn: “Nàng nói cái gì?”
Nhiệt huyết dâng lên, ta dứt khoát vùi mặt vào ngực hắn: “Cái gì cũng không nói.”
…
Ta nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Phu quân nhà người ta cũng như vậy sao? Thành hôn hai ba năm mà không viên phòng?
Ta rơi vào trầm tư, có rất nhiều thứ ta không thể nhớ. Nửa năm trước, khi ta tỉnh dậy ở thôn Đào Hoa, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là người nam nhân này.
Khi đó, ta căn bản không nhớ rõ hắn là ai. Hắn sửng sốt một lát: “Không nhận ra ta?”
“Chúng ta có quan hệ gì, tại sao ta phải nhận ra ngươi?”
Hắn chậm rãi, chậm rãi nói: “Phù nhi, ta là phu quân của nàng.”
Ta đã thành thân, ta không tin. Hắn bất đắc dĩ, nói chúng ta ở quan phủ chuẩn bị án, không tin có thể đến quan phủ hỏi một chút.
Nói đến nước này, lại nhìn khuôn mặt hắn đúng gu của ta, ta cũng không nghi ngờ nữa. Nhưng một nữ tử thanh lâu như ta làm sao quen biết hắn? Sao ta lại ở Đào Hoa thôn? Đầu còn quấn băng gạc, trên người còn rất đau.
Ký ức trống rỗng, hắn kể lại mọi chuyện cho ta nghe. Hắn nói ta vào cung làm ca nữ cung đình, mà hắn là nhạc sư cung đình, chúng ta thường ở cùng một chỗ trao đổi nhạc lý, hợp tấu, sớm chiều ở chung, tình cảm dần dần nảy sinh, ái mộ lẫn nhau.
Thái tử Đông cung trạch tâm nhân hậu, thành toàn cho chúng ta, thả chúng ta ra khỏi cung. Chúng ta rất ân ái, trải qua cuộc sống nam canh nữ dệt.
Về phần tại sao đầu ta lại quấn băng gạc? Bởi vì hai năm trước chúng ta ra ngoài du ngoạn, gặp phải thổ phỉ, ta trượt chân ngã xuống vách núi, bị trọng thương không dậy nổi.
May mắn gặp được một vu y, dùng cổ trùng kéo dài mạng sống cho ta, ta ngủ say hơn một năm, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đối với lời hắn nói, ta bình thường sẽ không tin, nhưng hiện tại xem ra, “Chúng ta rất ân ái” trong lời hắn nói có chút khả nghi. Có đôi ohu thê ân ái nào lại không viên phòng không?
Nghĩ đến là tức giận, hắn cứ như vậy lắc lư trước mắt ta, còn không chịu trách nhiệm. Ta đạp một cái vào chăn. Trên giường bên cửa sổ truyền đến một giọng nói uy hiếp: “Đắp chăn vào, ngủ đi.”
Ta lại đạp một cái nữa, tỏ vẻ kháng cự.
“Sao?” Là lời cảnh cáo cuối cùng. Ta nhanh chóng đứng lên, ngoan ngoãn cuộn chăn che đầu lại.
Ngủ thì ngủ, đáng ghét.