Dưỡng Tử Vi Hoạn

Chương 7


18.

Cảm thấy bất mãn, ta với vành mắt thâm quầng ôm một chậu quần áo đến bên suối giặt. Bên cạnh nước chảy róc rách đã tụ tập rất nhiều phụ nhân, đang buôn chuyện trong nhà.

Ta buồn ngủ ngáp dài, lúc này nghe thấy một tỷ tỷ nói: “Nam nhân đều thích cố gắng chống đỡ, có bệnh khó nói nhưng cũng cố nhịn nhục, giả bộ thanh tâm quả dục.”

Ta vừa nghe, thấy tình trạng rất giống, dứt khoát vứt chậu quần áo sang một bên, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.

“Nhà ta trước kia cũng xảy ra chuyện như vậy, nhưng không hề để ý, hiện tại thì rất dính người.”

“Vẫn nên sớm bồi bổ, cải thiện tình hình đi.”

“Nên bồi bổ như thế nào?”

“Rau hẹ, dương vật hươu,….”

Tỷ ấy nói ra một đống thức ăn, ta nhanh chóng nhớ kỹ. Có người đột nhiên hỏi ta: “Này, Nhị Lang nhà ngươi, thế nào rồi?”

Nam nhân của ta có khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, phụ nhân trong thôn đều thích tán gẫu về hắn. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ta cúi đầu ngượng ngùng nói: “Không nói đâu, ui da, chân mềm nhũn cả rồi…”

“Chậc chậc…”

“Trách không được vành mắt của ngươi thâm quầng nặng như vậy…”

Ta cười gượng vài tiếng, lúc này bên tai truyền đến giọng nói chậm rãi trầm thấp của nam nhân.

“Chân mềm nhũn?”

Ta sững người, quay đầu lại nhìn. Nam nhân của ta đứng ở phía sau ta, ôm cánh tay, đôi mắt phượng rực rỡ, cứ như vậy cười như không nhìn ta.

“…” Ta đỏ mặt tía tai, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng trong giây tiếp theo lại bị hắn mạnh mẽ xách trở về, ôm ngang eo.

“Giờ về nhà nghỉ ngơi, hay muốn ở đây tiếp tục lải nhải?”

Xung quanh có người che miệng, có người che mắt, có người nhịn không được kêu vài tiếng. Ta xấu hổ che mặt: “Đừng nói nữa, xấu hổ chet mất. Thả ta xuống.”

Cánh tay hắn lại càng siết chặt hơn: “Không phải chân nương tử mềm nhũn rồi sao? Nói như thế nào đây? Ở đây, hay là về nhà.”

Ta ở trong lòng hắn vặn vẹo, run rẩy nói:” Về, về nhà… ”

Hắn sải bước, ôm ta đi về nhà.

“Ơ, chờ một chút, chậu, quần áo, chày còn chưa lấy đâu…”

“Mất rồi thì mua cái khác.”

Ta xót tiền, kéo kéo tay áo hắn: “… Về nhà gấp như vậy làm gì?”

“Có chuyện quan trọng cần thương lượng với phu nhân.”

Trực giác mách bảo với ta sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra. Cửa sân rầm một tiếng bị đá văng, lại rầm một tiếng, bị khép lại. Thậm chí còn không kịp vào nhà, hắn đã ấn mạnh ta lên cửa, hôn mạnh.

Ta bị hắn hôn đến đầu óc mơ màng. Hôm nay hắn làm sao vậy? Như biến thành người khác. Nhìn ánh mắt như sói của hắn, ta đột nhiên sợ hãi.

Ta thở hồng hộc giãy dụa một chút: “Ta, ta bệnh nặng mới khỏi, có thể không được…”

“Lang trung vừa nói, thân thể của nàng hiện tại chịu đựng được.”

“…” Ta kịp phản ứng lại, mặt đỏ muốn nhỏ máu. Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt kia như muốn nuốt ta vào bụng: “Đây không phải là điều Phù Nhi chúng ta quan tâm nhất sao?”

Gió xuân nhiệt liệt cuốn theo mùi hương của cây lê hoa tới. Xa xa núi non thanh tú, gần đó bầu trời quang đãng xanh thẳm, xuân sắc vô biên, nhưng không diễm sắc bằng một phần của nốt ruồi nhỏ hình giọt nước mắt trên mặt nam nhân kia.

Hắn thấp giọng dụ dỗ: “Phù nhi, thích Nhị Lang sao?”

Ta cắn môi, ánh mắt liễm diễm: “Ừ…”

“Mặc kệ Nhị Lang có thân phận gì sao?”

“Phải.”

Giống như nhận được sự chấp thuận, hắn lập tức xé bỏ lớp ngụy trang, mạnh mẽ và tàn nhẫn phá bỏ hết mọi chướng ngại. Trâm cài rơi đầy đất, sa mỏng màu trắng bị ném đi, bay lên đầu cành lê, gió vừa lay động, sa mỏng bay tới, che khuất cảnh xuân.

Mèo nhỏ thân hình tròn vo lao tới, không hiểu thế sự ôm lấy đôi chân dài của nam nhân, meo meo tranh sủng. Nam nhân yêu mèo như mạng lại bất vi sở động, hắn thở dốc nói: “Niếp Niếp, bây giờ không được. Bây giờ, ta là của nàng.”

Sắc mặt ta ửng hồng, che miệng hắn lại. Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng cười, cảnh xuân bị vò nát, rơi vào đôi mắt vốn cô lãnh của hắn.

Trong khoảnh khắc đó, tâm tình ta lay động, không phân biệt được là vì ý cười kiều diễm trong mắt hắn, hay là vì nốt ruồi nhỏ đỏ tươi trên mặt hắn.

19.

Cho đến khi khói bếp bốc lên cách đó không xa, tia nắng ban mai biến thành mặt trời chói chang. Ta nằm trong lòng hắn mơ màng ngủ thiếp đi.

Giống như cá tình cờ nhảy ra khỏi mặt biển lấp lánh ánh vàng, một số mảnh vỡ hiện ra trong giấc mơ buổi chiều.

“Muốn mẫu phi như vậy.”

“Mẫu phi thơm quá.”

“Mẫu phi, giúp ta.”

“Chẳng lẽ ngươi thật sự có thể ‘ăn’ cả mẫu phi sao?”

“Thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể như vậy.”

Lò hương Thụy thú khói mỏng lượn lờ, trong rèm châu một nam một nữ. Nam nhân miễn cưỡng nhấc đôi mắt lạnh lùng lên, nhìn về phía ta. Nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt hắn làm mắt ta đau nhói.

Ánh mắt hắn khóa chặt người ta, chậm rãi mở miệng: “Mẫu phi.”

Ta giật mình tỉnh giấc. Kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lệ Trì siết chặt ta, sau giờ ngọ giọng nói hơi khàn, càng mệt mỏi.

“Làm sao vậy?”

Ta lau mồ hôi trên mặt, nuốt nước miếng.

“Gặp ác mộng.” Ta lắng nghe nhịp tim nặng nề của hắn.

“Chúng ta, không có quan hệ huyết thống đúng chứ?”

Lệ Trì buồn cười: “Nàng nói loại nào?”

Ta thốt ra “Mẫu tử.”

Lúc hỏi ra miệng, tôi bỗng cảm thấy có phải mình bị ngốc rồi hay không? Lệ Trì trầm mặc. Mặt ta trắng bệch, nhìn về phía hắn.

Hắn chậm rãi cười: “Ngủ đến phát mộng rồi, Phù Nhi chúng ta là phu thê.”

Ta thở phào nhẹ nhõm: “Làm ta sợ muốn chet, ta lại mơ thấy chàng gọi ta là mẫu phi.”

Hắn nhìn ta chăm chú, không nói lời nào. Ta tiếp tục hỏi: “Trước đây chúng ta như thế nào?”

Hắn lấy lại tinh thần: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nam nữ tình cờ gặp nhau trong cung, lại tình cờ yêu nhau.”

Ta ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đơn giản như vậy sao? Chẳng lãng mạn chút nào.”

Hắn xoa xoa tóc ta: “Phù Nhi, việc chúng ta yêu nhau, đã là chuyện rất lãng mạn rồi.”

Tim ta đập mạnh một cái. Ta đột nhiên muốn biết thêm về những kỷ niệm của chúng ta.

Ta đuổi theo hắn để lấp đầy những ký ức còn thiếu: “Ai yêu trước?”

Hắn không cần nghĩ ngợi: “Ta.”

Ta không khỏi nhếch môi: “Vậy là ai chủ động?”

“Vẫn luôn là ta.”

“Vì sao lại là chàng?”

“Theo bản năng.”

Khá tốt, ta có chút ngượng ngùng: “Vậy chàng làm sao cưới được ta?”

Hắn thay đổi tư thế, khí định thần nhàn: “Vừa dỗ vừa lừa.”

“…… Chàng thật đê tiện, ta muốn nghe chi tiết.”

Hắn duỗi lưng một cái: “Buồn ngủ.”

“Không được ngủ.”

Hắn nhắm mắt giả ngủ. Ta lắc hắn: “A a a, không được ngủ, ta chưa hỏi đủ đâu.”

Hắn bất đắc dĩ mở mắt: “Câu cuối cùng.”

“Ở bên ta, khi nào thì hạnh phúc nhất?”

Giọng nói của hắn đột nhiên trịnh trọng: “Giờ này khắc này.”

“Hả?”

Hắn đỡ ta bằng một tay, bước đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ ta, nhìn thấy bầu trời trong xanh trong tầm mắt: “Chúng ta đã được cùng nhau ngắm ánh mặt trời.”

“Chúng ta trước đây rất khó cùng nhau ngắm ánh mặt trời sao?”

Ánh mắt hắn nhìn lên trời cao đỏ rực. Hắn nghiêng đầu cười, nốt ruồi nước mắt đong đưa: “Bởi vì Phù Nhi là kẻ nhát gan, không dám đi cùng hướng với ta.”

“…”

Chắc là trước kia ta sợ phạm phải cung quy chăng?

“Nhưng không sao,” Hắn đặt ta ở bên cửa sổ, ghé vào tai ta nói nhỏ: “Phù nhi cứ đứng tại chỗ, ta đi về phía nàng là được.”

Trong lòng bỗng thấy sợ hãi, ta nhịn không được hỏi: “Vậy chàng không mệt sao?”

Ánh sáng lóe ra trong mắt hắn có sự cuồng nhiệt: “Sẽ không, chỉ cần có nàng ở đây là được.”

Nói xong, hắn lại giở trò xấu, ánh mắt như sói làm người ta hoảng hốt. Ta cắn môi: “Không phải buồn ngủ sao?”

Giọng hắn khàn khàn: “Phù Nhi có thể giúp ta hết buồn ngủ.”

20.

Chim bồ câu trắng bay qua bầu trời quang đãng, gà con líu ríu trong sân, mèo nhỏ ăn vụng trong bếp, ánh mắt chúng nó nhìn ta đều không trong sạch. Nam nhân không biết tiết chế, thật sự đáng sợ…… Ta xem như tự ăn hậu quả xấu.

“Đi không nổi hả? Nhị Lang ôm nàng.”

Ta nhấc đôi chân mềm mại như bông gòn lên, hung hăng đá hắn một cái: “Một ngón tay của chàng cũng đừng chạm vào ta.”

Cái gì mà ôn nhu, cái gì mà cấm dục, đều là hắn giả bộ…… Hắn chính là một con sói đói. Tuy nhiên, cảnh báo của ta không có tác dụng với hắn.

Hắn làm ngơ, trực tiếp nắm lấy chân ta: “Vậy tặng cho Phù Nhi một cái vòng mắt cá chân thì sao?”

Hắn vuốt ve kích thích từng cơn tê dại. Trong lòng ta run lên, theo bản năng muốn rút lại, hắn siết chặt, ánh mắt nóng rực khóa chặt ta: “Hả?”

Anh càng giữ chặt hơn, ta cắn môi, giọng nói không khỏi run rẩy: “Mang…… Cái kia làm gì?”

“Lúc lắc lư trông rất đẹp mắt, còn dễ nghe.”

Ta cắn cắn đầu ngón tay, chỉ cần hắn không giày vò ta thì đa số yêu cầu của hắn, ta đều làm hết khả năng thỏa mãn hắn, ai lại không cưng chiều nam nhân của mình chứ?

Hai má tôi ửng đỏ: “Nhưng thôn chúng tôi không bán.”

“Lần này đi ra ngoài, Nhị Lang sẽ mang về cho nàng.”

Ta ngẩn người, đi ra ngoài? Lại đi ra ngoài? Lệ Trì vì để nuôi sống gia đình, thường xuyên phải chạy khắp trời nam đất bắc mua bán, vừa đi là đi đến mấy tháng.

Long ta tràn ngập thất vọng. Hắn rất nhanh đã phát hiện tâm tình của ta: “Làm sao vậy? Không nỡ?”

Mũi ta chua xót: “Tiền không thiếu nhiều lắm, đủ tiêu là được, không cần chạy khắp nơi buôn bán được không?”

“Nếu lần này thành công, Phù Nhi của chúng ta sẽ được làm phu nhân phú quý nhất thế gian.”

“Chàng muốn làm cái gì? Giet người c ướp của? Một chuyến có thể kiếm nhiều tiền như vậy à?”

Hắn cười cười, hù dọa ta: “Cũng không nhiều lắm.”

Hừ, cả ngày chỉ biết trêu chọc ta. Ta quay đầu không nhìn hắn. Hắn xoay mặt ta trở về, nhẹ nhàng hôn ta rồi dần mãnh liệt hơn: “Lần này đi sẽ hơi lâu một chút, nàng ngoan ngoãn ở nhà, không được tự tiện ra khỏi thôn, một bước cũng không được đi ra ngoài.”

“Nếu có chuyện gì, trước tiên hãy đến tìm Thanh Xuyên bên cạnh.”

Thanh Xuyên là gia nô Lệ Trì mua.

“Biết rồi biết rồi…”

Mỗi lần hắn đi đều phải lặp đi lặp lại lời này, còn nhấn mạnh vô số lần. Ta thật sự hoài nghi hắn có phải là giang hồ ác phỉ hay không, gây nhiều thù hận, giống như sợ làm cho người ta tới cửa trả thù.

Có cái gì phải sợ, Đào Hoa thôn có trận pháp, ngoại trừ người trong thôn, người ngoài căn bản không biết cách vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.