Em Gái Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 1


1.

Lúc tôi vẫn còn đang ở công ty làm việc đã nhận được điện thoại của quản gia.

Không ngờ cô em gái trong sáng ngoài tối đối đầu với tôi lại là kẻ giả mạo bị bế nhầm từ lúc mới sinh ra.

Mà em gái ruột của tôi hôm nay lại mang theo giấy xét nghiệm ADN đến cửa.

Vậy có phải cô em gái giả của tôi sẽ bị đưa về nhà của mình không?

Tôi cảm thấy vô cùng hưng phấn, lập tức dừng làm việc, chuẩn bị về nhà thu dọn hành lý cho cô em gái giả kia của mình.

Vừa về đến cửa nhà đã thấy quản gia đang chờ tôi.

“Cô chủ, cô về rồi!”

Vẻ mặt chúng tôi lúc này là cười trên nỗi đau của người khác.

Em gái trà xanh của tôi từ nhỏ đã thích tranh giành tình cảm với tôi.

Trước kia cô ta trốn học đi xem ca nhạc, lúc về đến nhà đã là nửa đêm.

Kết quả cô ta còn đổ lỗi cho quản gia, nói là quản gia không đến trường đón mình, hại cô ta đi lâu như vậy mới về đến nhà.

Ngày hôm đấy em gái tôi khóc lóc sướt mướt, mặc cho quản gia giải thích thế nào người mẹ bao che khuyết điểm kia của tôi cũng không tin.

Thậm chí bà ấy còn muốn sa thải quản gia đã nhậm chức nhiều năm, cuối cùng vẫn là tôi xin mẹ nên quản gia mới được ở lại.

Từ đấy trong lòng quản gia lập tức ghi thù em gái.

Mỗi lần hai chúng tôi cãi nhau, ông ấy đều làm việc nghĩa không chùn bước mà đứng về phía tôi, biện hộ cho tôi.

“Tình hình chiến đấu bên trong thế nào?”

Quản gia thần bí nói nhỏ bên tai tôi: “Cô về rất đúng lúc, bây giờ vừa mới bắt đầu thôi!”

Tôi gật đầu đẩy cửa ra.

Vừa đẩy ra đã thấy cô em gái giả Quý Linh kia của tôi đang khóc lóc thê thảm, giống hệt với lần xem ca nhạc kia.

“Mẹ, con gái ruột của mẹ đã về rồi, vậy con đi trước, con không quấy rầy người một nhà mọi người đoàn tụ nữa.”

Mẹ tôi còn chưa kịp nói gì thì cô em gái ruột kia của tôi đã nói trước: “Mẹ, có phải con không đến đây không? Có phải chị giận con rồi không?”

“Sau khi bố mẹ nuôi của con qua đời con mới biết mình bị bế sai. Con chỉ muốn gặp mẹ một lần mà thôi, nếu chị không thích thì con đi là được.”

Hay lắm, tôi đứng ở cửa ngạc nhiên đôi chút.

Em gái ruột tôi mặc một chiếc váy liền màu trắng, hai mắt đỏ ửng nhưng lại quật cường không cho nước mắt chảy xuống, nhìn rất giống một đóa sen trắng tinh khiết.

Đây là cảnh tượng hoành tráng gì vậy, trà xanh đối đầu bạch liên hoa sao?

Xem xét tình hình trước mắt, mẹ tôi càng đau lòng cho dáng vẻ hoa sen trắng đáng thương kia.

Bà ấy đau lòng ôm lấy sen trắng nhỏ, khóc đến mức thở không ra hơi: “Tiểu Dư, con gái bảo bối của mẹ, mấy năm nay con vất vả rồi. Bố mẹ nuôi con qua đời cả rồi con còn muốn đi đâu? Con nhỏ như vậy, sao có thể nuôi sống bản thân được?”

“Mẹ, bây giờ con đang làm việc ngoài giờ. Tan học con sẽ đến nhà ăn hỗ trợ rửa bát, con có thể nuôi sống bản thân.”

Mẹ tôi nghe xong thì đau lòng muốn chết. Bà ấy sống chết kéo tay bạch liên hoa, muốn giữ cô bé lại.

Tôi quay đầu nhìn Quý Linh với vẻ mặt tái xanh, cô ta đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh mẹ hiền con ngoan ở bên đối diện.

Tôi không nhịn được mà thiếu chút nữa cười thành tiếng, tôi vội vàng hắng giọng một cái, ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía người đang đứng ở cửa là tôi.

Mẹ tôi nghe thấy âm thanh thì nhìn về phía tôi.

Bà ấy vui vẻ đứng lên đi đến kéo tay tôi, giới thiệu tôi với cô em gái mới kia: “Tiểu Dư, đây là chị cả của con, Quý Hướng Vi.”

“Hướng Vi, đây là em gái ruột của con, Quý Tiểu Dư.”

Tôi gật đầu, nở nụ cười lịch sự nhưng cũng vô cùng xa cách: “Con đã nghe nói qua, em gái Tiểu Dư, chào em.”

Quý Tiểu Dư hơi ngạc nhiên, có lẽ cô bé không ngờ nhà họ Quý còn có một cô con gái lớn.

Dù sao từ nhỏ tôi đã được bồi dưỡng như người thừa kế, trước đó vẫn luôn đi du học ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng không ở nhà được mấy ngày.

Cũng chính vì từ nhỏ tôi đã được nhận định là người thừa kế nên Quý Linh mới không phục, cô ta cảm thấy tôi cướp đi mọi thứ từ tay cô ta.

Cho nên mỗi khi về nhà kiểu gì cô ta cũng sẽ làm ra một số hành động nhỏ không có tác dụng gì.

Quý Tiểu Dư kịp thời phản ứng, cô bé nở nụ cười vô hại, có chút mong đợi nhìn tôi: “Em chào chị!”

Nếu như không phải đã nghe đợi hội thoại vừa rồi thì tôi cũng thực sự tin rằng cô bé là một đóa sen trắng vô hại đấy.

Nhưng cũng có thể hiểu được. Thân phận vốn thuộc về mình lại bị người khác chiếm lấy mười tám năm. Lúc sắp hoán đổi lại với nhau, kẻ giả mạo kia lại dùng dáng vẻ trà xanh muốn đoạt lại thứ vốn không thuộc về mình.

Nếu là tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ dùng cách gậy ông đập lưng ông này để dạy dỗ kẻ giả mạo kia một trận.

2.

Cuối cùng mẹ tôi không nỡ bỏ ai nên đã giữ cả hai người ở lại nhà họ Quý.

Dù sao nhà họ Quý cũng giàu có, nuôi thêm một đứa con gái nữa căn bản không phải việc gì khó.

Phòng của Quý Tiểu Dư được sắp xếp ở bên cạnh phòng Quý Linh.

Mặc dù những gì được dạy dỗ từ nhỏ nói cho tôi biết rằng đừng so đo với mấy đứa nhãi ranh này, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Quý Linh, trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tôi rất ghét Quý Linh.

Là cô ta khiến tôi hiểu ra, có một số người sinh ra đã xấu tính xấu nết.

Năm đó cô ta sáu tuổi, tôi mười hai tuổi.

Lúc ấy tôi đã ở nước ngoài du học, chỉ có khi nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể trở về.

Nhưng không ngờ vừa về đã phát hiện Quý Linh đang ngược đãi mèo con tôi nuôi ở nhà.

Cô ta nói với bố mẹ rằng mèo con cào mình nên cô ta mới đánh nó.

Tôi nhìn qua vết mèo cào trên tay cô ta, rất nhạt, thậm chí còn không chảy máu.

Hơn nữa tính cách mèo con tôi nuôi rất hiền lành, nó căn bản sẽ không cào người.

Xem camera trong nhà mới phát hiện ra là khi Quý Linh ngược đãi mèo, con mèo sợ hãi nên mới không may cào trúng cô ta.

Tôi rất tức giận, nhưng mẹ tôi nói cô ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, nói tôi nhường cô ta.

Cô ta rất biết làm nũng, gần như lần nào mẹ tôi cũng nghiêng về phía cô ta.

Đứa nhỏ biết làm nũng sẽ có kẹo ăn, từ nhỏ tôi đã biết điều này.

Nhưng người thừa kế nhà họ Quý không cần một người chỉ biết làm nũng.

Cho nên tôi liều mạng đọc sáng, lao đầu vào học hành.

Thời gian không phụ người có tâm.

Lúc thành niên, bố tôi tự tay giao công ty lại cho tôi.

Mà Quý Linh thì bị nuôi thành một thiên kim tiểu thư vô dụng chỉ biết đấu đá trong nhà.

Ngay cả trường cấp ba bây giờ mà cô ta đang học cũng là dùng tiền để vào.

Bây giờ đã học lớp mười hai rồi nhưng với thành tích của cô ta thì chỉ sợ ngay cả trường chính quy cũng không đậu.

Về phần Quý Tiểu Dư, tôi không có cảm giác gì.

Ngoài quan hệ máu mủ ra, hai chúng ta hình như không còn liên hệ gì khác.

Nhưng dùng cô nhóc này để tiêu diệt nhuệ khí của Quý Linh cũng tốt.

Nhìn cô bé có vẻ như sẽ khiến Quý Linh gặp nhiều rắc rối.

3.

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của tôi không sai chút nào.

Tôi vừa họp xong, ngay cả nước cũng chưa kịp uống đã nhận được điện thoại từ nhà.

“Hướng Vi, là mẹ đây. Ở trường Tiểu Dư xảy ra chút chuyện, con có thể đến nhìn xem em xảy ra chuyện gì giúp mẹ không?”

Tôi đỡ trán: “Mẹ, sao mẹ không tự mình đi?”

Mẹ tôi ấp úng mãi mới nói xong: “Mẹ vừa ra nước ngoài tìm bố con, không kịp bay về!”

Tôi… cạn lời.

Mẹ tôi là người giàu tình cảm, là người chỉ biết đến tình yêu, không bao giờ rời xa bố tôi được.

Ngay cả bố tôi ra nước ngoài công tác cũng muốn đi cùng.

Tôi đồng ý: “Được, con đi nhìn qua một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Chắc cũng không có chuyện gì lớn, nghe giáo viên nói hình như là mâu thuẫn với bạn học.”

“…”

Đến rồi đây, trong nhà lại có thêm một yêu nghiệt thích gây chuyện nữa rồi.

Tôi cúp điện thoại, không nhịn được mà gửi cho ông bố già đang đi nước ngoài công tác của mình:

[Bố, ngoài con ra nhà chúng ta không sinh thêm ai có não nữa à?]

Bố không trả lời tôi, có lẽ ông ấy cũng đang nghi ngờ gen của mình.

4.

Vì để tiện chăm sóc Quý Tiểu Dư nên mấy ngày trước mẹ tôi đã chuyển trường cho cô bé.

Chuyển cô bé sang trường cấp ba tư nhân nổi tiếng.

Bây giờ cô bé đang học cùng trường cấp ba với Quý Linh.

Dựa theo tính cách của hai con nhỏ này mà nói, kiểu gì ở trường cũng phải kiếm trò để chỉnh nhau mới yên.

Quả nhiên, tôi vừa đến trường đã thấy cả người Quý Tiểu Dư ướt đẫm, trên người là một chiếc khăn tắm lớn, không nói một lời ngồi ở trong góc phòng giáo viên.

Đứng ở một bên là kẻ gây chuyện, Quý Linh.

Quý Tiểu Dư vừa thấy tôi đã lập tức đỏ mắt, cô bé đưa tay lau nước mắt, uất ức kêu lên một tiếng: “Chị.”

Tôi lạnh nhạt nhìn qua một cái rồi nói chuyện với giáo viên: “Chào cô. Tôi là chị gái của hai em ấy, Quý Hướng Vi. Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Haiz, tôi thật sự không muốn nhận là chị của hai cái đứa ngu ngốc này.

Giáo viên cũng khó xử nói: “Chào cô Quý. Chuyện là hai người Quý Linh và Quý Tiểu Dư xảy ra mâu thuẫn, Quý Linh đẩy Quý Tiểu Dư xuống bể bơi.”

“Đã kiểm tra camera chưa?”

Giáo viên ngạc nhiên: “Cái gì?”

Tôi có chút không kiên nhẫn: “Bể bơi lớn như vậy, chẳng lẽ không có camera sao?”

“Cô Quý, chuyện này không cần thiết. Dù sao cũng có rất nhiều giáo sư nhìn thấy, là Quý Linh đẩy.”

Không phải tôi bao che cho Quý Linh mà là ở chung với Quý Linh nhiều năm như vậy, cô ta vẫn chưa ngốc đến mức đẩy Quý Tiểu Dư xuống bể bơi trước mặt nhiều người như vậy.

Có lẽ tin tức Quý Linh là con nuôi đã lan ra khắp trường.

Tính cách của những người học trong ngôi trường này như thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, đều là những người chỉ biết những thứ mà mình muốn biết.

Những người này đương nhiên sẽ đứng về phía thiên kim thật rồi.

Có lẽ mọi người đều không nghĩ đến chuyện tôi muốn xem camera, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là Quý Tiểu Dư, cô bé có chút hốt hoảng, lặng lẽ kéo góc áo của tôi: “Chị, hay là thôi đi. Chị Quý Linh có lẽ không cẩn thận nên mới đụng phải em, em không muốn làm lớn chuyện.”

Tôi lạnh lùng nói: “Làm người nhà họ Quý, cho dù là chuyện gì cũng cần bằng chứng xác thực.”

Quả nhiên trong camera, Quý Linh đứng ở bên bể bơi khiêu khích Quý Tiểu Dư, nói cô bé sinh ra mà không có ai nuôi, nhưng tay không hề chạm vào người cô bé.

Lúc giáo viên đến gần, Quý Tiểu Dư nắm lấy tay Quý Linh rồi tự mình ngã xuống bể bơi.

Tạo nên ảo giác Quý Linh đẩy cô bé ngã xuống bể bơi.

Camera là chứng cứ hữu ích nhất, tôi không thể hiểu nổi, những người này trước khi làm việc không dùng não à?
Sắc mặt Quý Tiểu Dư trắng bệch, ngay cả giả vờ yếu đuối cũng quên mất.

Quý Linh đắc ý nhìn cô bé, tiếp tục nói mấy lời quái gở: “Bây giờ chân tướng đã rõ rồi. Tôi biết cô trách tôi cướp thân phận của cô nhiều năm như vậy, nhưng tôi cũng là người bị hại, cô không cần thiết phải hại tôi như vậy.”

“Nếu không phải hôm nay chị làm chủ cho tôi thì không khéo tôi phải đội cái nồi này rồi.”

Quý Tiểu Dư hoảng hốt nhìn về phía tôi: “Chị, không phải vậy! Em không có!”

Quý Tiểu Dư còn chưa nói xong tôi đã tát thẳng lên mặt Quý Linh.

“Quý Hướng Vi, dựa vào đâu mà chị đánh tôi!”

Tất cả mọi người đều ngây người, không ai kịp phản ứng.

“Nhà họ Quý chúng ta dạy em như vậy sao? Có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi, em có cần chị về nói lại câu này cho mẹ nghe không?”

Quý Linh đuối lý, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tôi lười nghe hai người này giải thích, nói lời tạm biệt với giáo viên: “Cô giáo, hôm nay tôi xin nghỉ cho hai em ấy. Tôi mang hai em ấy về dạy dỗ lại.”

“Được, cô Quý.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.