5.
Tôi mang hai người ra khỏi trường học.
Bầu không khí trong xe ngột ngạt, Quý Tiểu Du ôm chặt khăn tắm run lẩy bẩy.
Quý Linh cũng lạnh mặt không chịu nói câu nào với tôi.
Đột nhiên tôi hơi đau lòng cho Quý Tiểu Dư, dù sao tất cả những gì của Quý Linh vốn dĩ nên thuộc về Quý Tiểu Dư mới đúng, cô bé oán hận cũng là điều bình thường.
Nếu là tôi thì tôi cũng vậy.
“Quay về thay quần áo trước đi, đừng để bị lạnh. Chuyện ngày hôm nay không được ai nói với bố mẹ.”
Tôi khó có khi nhẹ nhàng thế này, hai người trong xe đều giật mình ngạc nhiên.
Quý Linh luôn không phục tôi, cô ta là người đầu tiên gấp đến mức vung tay vung chân: “Dựa vào đâu chứ, Quý Hướng Vi, chuyện này cũng đâu phải do tôi sai, dựa vào đâu mà tôi phải nhịn cục tức này xuống?”
Tôi đưa tay kéo cổ áo Quý Linh, cúi người nói bên tai cô ta: “Quý Linh, chỉ dựa vào mấy lời cô nói ở hồ bơi, đừng nói là Quý Tiểu Dư, nếu là tôi thì tôi đã dìm chết cô trong bể bơi rồi.”
Quý Linh có chút không cam tâm nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Chỉ là lúc xuống xe, cô ta giữ chặt lấy tay tôi, âm trầm nói: “Chị, đẳng cấp của bông hoa sen này cao hơn em nhiều, cũng chiếm được nhiều tình cảm của mẹ hơn. Chị không sợ sau này cô ta cướp hết tài sản trong nhà sao?”
Tôi cười vỗ vai cô ta.
Nói chuyện với mấy người óc heo, nửa câu tôi cũng lười nói.
Dựa vào hai người họ sao, một người thi thử đại học được 321 điểm và người được 305 điểm thì lấy cái gì mà tranh?
Người mà ngay cả trường chính quy cũng không thể vào được còn suốt ngày mơ mộng hão huyền.
6.
Mấy ngày sau hai người họ đúng là không để tôi sống yên ổn một ngày.
Nếu như không phải bố mẹ không yên tâm để hai người họ ở nhà một mình, yêu cầu tôi chăm sóc hai người thì một giây tôi cũng không muốn ở nhà.
Ví dụ như bây giờ, đang ăn sáng mà hai người vẫn có thể ngầm mắng nhau cho được.
Quý Linh cầm sandwich trong tay, làm như vô tình hỏi: “Em gái Tiểu Dư, nửa đêm hôm qua em gọi điện thoại với anh nào mà vui vẻ vậy? Em có người yêu rồi sao?”
Quý Tiểu Dư rụt rè nhỏ giọng trả lời: “Là bạn học trước kia của em, em không có bạn trai.”
“Ồ ~ Vậy mà hôm qua chị lại nghe em gọi ai đấy là bảo bối, em gái, nói dối không phải thói quen tốt, hơn nữa nhà chúng ta cũng không cho phép yêu sớm.”
Vẻ mặt Quý Tiểu Dư trở nên bối rối, cô bé nhìn về phía tôi xin giúp đỡ, lại còn nhỏ giọng gọi tôi: “Chị.”
Đừng có nhìn tôi, tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện của hai người đâu.
Nhưng tốt xấu gì bây giờ tôi cũng là một nửa người lớn trong nhà.
Tôi đặt cốc nước xuống, giọng nói bình tĩnh: “Không muốn ăn thì cút đi học. Đừng có ở đây lải nhải gây chuyện.”
“Chị!”
Quý Linh còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của tôi làm cho sợ.
Từ khi Quý Tiểu Dư trở về, thân phận của cô ta trở nên vô cùng xấu hổ.
Mặc dù bố mẹ nói cô ta vẫn là con hai, vẫn được yêu thương như Quý Tiểu Dư.
Nhưng vậy cũng không giống trước, trong lòng ai cũng sẽ có thay đổi.
Quý Tiểu Dư mang lại nhiều uy hiếp cho cô ta hơn tôi.
Vì lúc nào Quý Tiểu Dư cũng sẽ cướp đi sự cưng chiều của cô ta, cho nên địch ý của cô ta đối với Quý Tiểu Dư ngày càng nhiều, hai người họ ngày càng đối chọi với nhau mãnh liệt hơn.
Quý Linh không cam lòng thu ánh mắt về, không chờ Quý Tiểu Dư ăn sáng xong đã cầm cặp lên nói lái xe đưa đi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lái xe đưa Quý Tiểu Dư đi học.
7.
Đây là lần đầu tiên tôi và em gái ruột thịt này của mình ở chung với nhau.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi ở bên phó lái, thậm chí còn căng thẳng nuốt nước bọt.
Không hiểu vì sao nhưng tôi luôn cảm thấy cô bé rất sợ mình.
Mặc dù bình thường tôi đều không thích cả hai người.
Nhưng tôi sẽ ăn thịt người khác sao?
Tôi đáng sợ như vậy sao?
Tôi muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng này nên lên tiếng trước: “Tiến độ học tập của em thế nào, có thể theo kịp không?”
Quý Tiểu Dư hơi động đậy miệng, có chút miễn cưỡng trả lời: “Vẫn… vẫn ổn ạ.”
Suýt nữa thì quên, cô bé thi thử được 321 điểm.
Tôi không nói thêm gì.
“Khi nào bố mẹ về chị sẽ nói bố mẹ mời gia sư đến nhà bổ túc cho em. Với thành tích này của em, chỉ sợ ngay cả trường chính quy cũng không đậu được.”
“Bố mẹ nói thành tích của chị luôn rất tốt, chị có thể dạy em không? Dù sao mời gia sư cũng rất tốn tiền.”
Ánh mắt Quý Tiểu Dư mang theo sự mong chờ nhìn về phía tôi, tôi biết cô bé đang muốn rút ngắn quan hệ với mình.
Nhưng em gái, chị đây thật sự rất bận.
“Không sao, nhà chúng ta có tiền, vẫn mời được gia sư. Hơn nữa cuối tuần chị phải đi công tác, sẽ không có thời gian.”
Ánh mắt Quý Tiểu Dư lập tức trở nên ảm đạm, dường như có chút mất mác mà “ồ” lên một tiếng.
Trong xe lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Từ nhỏ Quý Linh đã luôn đối chọi không ngừng nghỉ với tôi, cô ta mang đến cho tôi một tuổi thơ đau khổ, không có chút dịu dàng nào.
Từ đó khiến tôi vô cùng lạnh nhạt với tình cảm cũng như tình thân.
Địch ý của Quý Tiểu Dư cũng chỉ luôn nhằm vào Quý Linh cướp mất thân phận của mình, thậm chỉ tất cả đều là Quý Linh ra tay trước rồi cô bé mới phản kích.
Hoa sen trắng nhỏ cũng chỉ là một cách xưng hô giữa cuộc chiến cuồn cuộn sóng ngầm của cô bé và Quý Linh.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, không nói đến thân phận, có một cô em gái như Quý Tiểu Dư tốt hơn nhiều so với Quý Linh.
Mặc dù thành tích và trí thông minh của hai người không khác nhau là bao nhưng ít ra Quý Tiểu Dư cũng không xấu xa như Quý Linh.
Lái xe đến cổng trường, trước khi Quý Tiểu Dư xuống xe, tôi nói thêm vài câu:
“Quý Linh bị mẹ chiều hư, nếu như chịu uất ức gì thì nhớ nói với chị và bố mẹ.”
Đừng tự mình gánh vác, đừng biến thành người lạnh lùng như chị.
“Đây cũng là nhà của em!”
Quý Tiểu Dư sững sờ, có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ nói ra những lời như vậy.
Hình tượng ngoan ngoãn mà cô bé xây dựng lập tức sụp đổ, mắt hơi đỏ lên nhưng không giống với dáng vẻ mới về nhà ngày trước.
Cô bé nở nụ cười ngọt ngào: “Được! Chị, gặp chị sau!”
8.
Nhìn Quý Tiểu Dư đi vào trong trường rồi tôi mới yên tâm rời đi.
Có đôi khi quan hệ máu mủ là một thứ gì đó rất thần kì, bình thường tôi sẽ không nói với người nhà những câu như vậy.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi dặn dò như vậy.
Hành động này dường như đã phá vỡ đi lớp băng mỏng nào đó.
Quý Tiểu Dư bắt đầu càng ỷ lại vào tôi hơn.
Tôi làm việc trong thư phòng, cô bé sẽ mang trà và điểm tâm vào cho tôi.
Lúc tôi rảnh rỗi, cô bé sẽ chia sẻ cho tôi những bộ phim mới ra gần đây.
Mặc dù tôi luôn dạy dỗ con bé rằng bớt xem phim thôi, sắp thi đại học rồi, cần phải chăm chỉ học hành hơn.
Nhưng tôi không từ chối được kiểu quan tâm như có như không này.
Cho đến ngày bố mẹ quay về.
Lúc trước bố tôi vẫn luôn công tác ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp Quý Tiểu Dư.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên bình thường luôn nghiêm túc cuối cùng cũng thay đổi.
Hết đưa thẻ phụ rồi lại tặng quà.
Hận không thể nuôi thành một Quý Linh thứ hai.
Nhưng lại sợ con gái mình nuôi mười mấy năm tổn thương, thế là ông ấy lại quay sang an ủi Quý Linh.
Tôi nhịn không được mà lên tiếng: “Bố, bố tặng nhiều quà như vậy thì không bằng mời giáo viên dạy kèm về cho hai đứa nó đi.”
Tôi lấy ra phiếu điểm của hai người họ, bàn cơm cuối cùng cũng chìm vào im lặng.
“Thành tích của Quý Linh kém như vậy nhưng không phải do di truyền. Vậy còn con, Quý Tiểu Dư, thi được 321 điểm, con tính đi nhà máy làm công nhân à?”
Bố tôi quả thật có hơi tự luyến, nhưng ông ấy thi đại học được 680 điểm, đúng là có thể tự luyến một lúc.
Về phương diện giáo dục và thành tích, hình như phụ huynh cả nước đều có tư tưởng giống nhau.
Cảnh tượng nhận con gái ấm áp vừa rồi hoàn toàn bị phá vỡ.
Quý Linh vì câu gen di truyền kia mà đen mặt.
Nó như không ngừng nhắc nhở cô ta rằng cô ta không phải người nhà họ Quý.
Nhưng tôi còn chưa tốt bụng đến mức đi an ủi cô ta.
Tôi ngồi xem ồn ào còn chê chuyện chưa đủ lớn: “Cũng có thể là di truyền từ mẹ mà.”