8.
Cố Ngôn Chi rất giữ lời, ăn cơm xong lập tức chuyển cho tôi một ngàn tệ.
Tôi lập tức cảm ơn ông chủ.
Vừa định xoay người đi, anh lại gọi tôi lại.
“Lăng Tiêu, có lẽ sau này vẫn cần em giúp đỡ.”
“Tiền đúng chỗ, người đúng lúc.”
Dường như anh còn đang định nói gì, đúng lúc này tôi gặp bạn cùng phòng, vẫy tay tạm biệt anh rồi rời đi.
9.
Cũng không biết là ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm thấy giảng viên các môn khoa tôi gần đây rất thích gọi tôi.
Khiến tôi không thể không chăm chỉ học tập.
Quan hệ của tôi và Cố Ngôn Chi cũng buộc phải thân thiết hơn để đề phòng bố mẹ anh kiểm tra.
Tôi cảm thấy lúc đó đồng ý với anh là một sai lầm.
Cũng trách tôi, lúc trước tôi mà không mặt dày bám lấy anh thì đã không như vậy.
Tôi ngồi chờ tại quán cà phê, nhìn Cố Ngôn Chi chậm rãi đi đến mà đau đầu.
“Cố Ngôn Chi, anh nói sự thật với thầy Cố đi.”
“Em nghĩ lại rồi.”
“Anh nói em đá anh là được, haiz.”
Ánh mắt trốn tránh của anh bị tôi bắt được, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Tôi và anh cứ như vậy chia tay.
Đúng lúc này là mùa tốt nghiệp, Cố Ngôn Chi vội vàng làm luận văn, tôi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
10.
Không ngờ một tháng sau anh lại đột nhiên chuyển khoản cho tôi 1991 tệ.
Chuyện này rất không bình thường.
Tôi cảm thấy trong này có giấu bom.
Tôi cẩn thận hỏi: [Anh có ý gì?]
[Biến động ở Đông Âu năm 1989, sự sụp đổ của Liên Xô, ý anh là sự kết thúc của Chiến tranh Lạnh.]
Nhìn lịch sử thế giới khiến mình đau đầu này, cảm giác của tôi không sai chút nào.
Lời này tuyệt đối không phải là của Cố Ngôn Chi.
Thế là tôi trả lời: [?]
[Ý của anh là, chiến tranh Lạnh kết thúc.]
Tôi nhếch môi cười một tiếng, cũng đâu liên quan đến tôi.
Tôi gửi lại 1931.
[Chiến tranh thế giới lần thứ hai bắt đầu.]
Người bên kia rõ ràng không ngờ tôi lại như vậy, màn hình vẫn luôn hiện dòng chữ đối phương đang nhập chữ…
Tôi chờ rất lâu, sau đó bị bạn cùng phòng gọi đi ăn cơm nên tắt điện thoại di động.
11.
Đang chuẩn bị vừa xem phim vừa ăn cơm, trong nhóm đột nhiên có tin nhắn nhắc đến hết thành viên.
Sau khi đọc xong, chúng tôi không khỏi hưng phấn.
Vì cuối cùng chúng tôi cũng được ra khỏi trường rồi!
Giảng viên phụ trách môn này nói lúc sửa chữa đường cao tốc ở huyện đã đào ra được mộ cổ, muốn chúng tôi đến khai quật giúp.
Thế là thầy ấy đẩy chương trình học lên, mang chúng tôi đi khai quật.
Lần này chúng tôi chỉ có mười người, ít đến đáng thương, cho nên đi cùng cũng không quá khó khăn.
Ăn cơm xong, chúng tôi nhanh chóng soạn đồ rồi chạy đến hiện trường khai quật.
Ngồi trên xe, tất cả mọi người đều vô cùng kích động.
Dù sao trước kia cũng chưa từng đến tận nơi khai quật, ở thành phố chúng tôi, có thể khai quật được một mộ phần là chuyện vô cùng đáng ngưỡng mộ.
“Thầy ơi, các bạn đến đủ rồi.” Lớp trưởng điểm danh xong báo cáo cho giảng viên.
“Chờ một chút, còn một đàn anh của các em đi cùng làm trợ lí cho tôi.” Vẻ mặt giảng viên tươi cười.
Hơn nữa tôi còn nhạy bén phát hiện ánh mắt của thầy ấy đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt kia dường như đang nói “ngày lành tháng tốt của em đến rồi”.
Sau lưng tôi đột nhiên thấy lành lạnh, dường như tôi lại nghe được giọng nói quen thuộc như trong mơ kia.
Cố Ngôn Chi.
Nhìn thấy anh mang dụng cụ lên xe, mọi người đều trở nên kích động.
“Tiểu Cố, chắc đều biết mọi người rồi chứ?” Ánh mắt thầy giáo hiện lên chút xảo trá.
Tôi trượt dần ra khỏi ghế, sợ phải đối mặt với Cố Ngôn Chi.
Dù sao lúc trưa anh còn đang nói chuyện “quay lại” với tôi.
Người này cũng đến quá nhanh rồi, không phải đã tốt nghiệp rồi sao?
“Tiễu Tiễu! Là đàn anh Tiểu Cố của cậu kìa!” Bạn cùng phòng đưa tay kéo tôi nhưng lại không kéo được gì, cô ấy cúi đầu nhìn về phía tôi: “Tiễu Tiễu, cậu ngồi dưới đấy làm gì thế?”
“Hả? À rơi đồ, mình đang tìm.” Tôi lại cúi đầu, lần nữa ngẩng đầu đã đối mặt với ánh mắt của Cố Ngôn Chi.
Phần tóc mái trước trán che mắt, tôi đưa tay vén lên, nhìn xung quanh tìm bạn cùng phòng.
Chỉ thấy cô ấy ngồi ghế sau ôm điện thoại gõ lia lịa, tiếp sau đó nhóm kí túc xá không ngừng có tin nhắn mới, tôi nhanh chóng đưa tay bảo vệ màn hình di động của mình.
“Em đã thấy đồ chưa?” Cố Ngôn Chi hỏi tôi.
Tôi đành phải ngồi lại ghế, giả vờ bình tĩnh dạ một cái.
“Thật xin lỗi.”
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Cố Ngôn Chi đột nhiên nói nhỏ bên tai tôi một câu.
Tôi hoảng sợ nhìn anh.
“Đàn anh Tiểu Cố, anh không sao chứ?”
Không biết anh bị sao mà hai tai đỏ bừng.
Sau đó lắc đầu không nói thêm gì.
12.
Vì thông báo khá gấp nên mãi khi đi rồi tôi mới đọc tin nhắn anh gửi cho tôi.
Ngoài lịch sử chuyển khoản ra còn có tin nhắn khác.
Tin nhắn đầu tiên là [Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc vào năm 1945], kết thúc là [Năm 2023 anh gặp em].
Tôi liếc nhìn người bên cạnh, đầu đầy dấu chấm hỏi, đã hiểu vì sao anh lại đột nhiên nói xin lỗi tôi.
Tôi đã chuyển khoản lại, không ngờ tên nhóc này lại giàu như vậy.
Tôi gửi 1931 đã mất nửa cái mạng sinh viên này của mình.
Nhìn Cố Ngôn Chi mở màn hình điện thoại, tôi nhìn sườn mặt của anh và ngón tay đang dừng ở cuộc trò chuyện.
Anh lập tức nhìn về phía tôi: “Bố tôi gửi.”
“Em biết.” Tôi chưa kịp thu ánh mắt về, có chút bối rối: “Anh không lãng mạn như vậy.”
Cố Ngôn Chi không nói gì.
Vẻ ngượng ngùng trong mắt không giảm đi chút nào.
13.
Lúc đến hiện trường, hoàng hôn cũng vừa buông xuống.
Xung quanh nơi khai quật ra mộ cổ vây đầy người dân, ai nấy đều cầm điện thoại quay chụp.
Lúc chúng tôi đến nơi, xung quanh đã được treo dây cảnh báo.
Trong hầm mộ có hai ngôi mộ được đắp bằng gạch, một ngôi mộ đã bị máy xúc làm lộ ra một phần ba.
Bên cạnh ngôi mộ này còn một ngôi mộ khác, nhưng ngôi mộ này đã đào xong.
“Thầy Bao, mấy người đến rồi.” Người phụ trách đơn vị thi công bắt tay thầy giáo.
Lúc xuống xe, thầy giáo đã nói hôm nay đưa chúng tôi đến xem qua, chưa động thổ, ngày mai vào việc.
Người phía chúng tôi khá nhiều, hầm mộ này cũng không lớn, không quá tốn sức.
Thầy Bao nói chuyện với người phụ trách xong thì mang Cố Ngôn Chi đi xem qua tình trạng.
Chúng ta đứng xung quanh nhìn họ thao tác.
Hai ngôi mộ này đều là ngôi mộ bình thường, nói ngắn gọn hơn thì là một tổ tiên nhà ai đó.
Thông qua vài món vàng mã, xác định được năm đào mộ, chắc là khoảng thời Đông Hán.
Chúng tôi mở laptop, bắt đầu múa tay thành văn, sợ bỏ qua tri thức nào đó.
Dù sao có khả năng những thứ này có khả năng sẽ nằm trong kì thi cuối kì.
14.
Ngày hôm sau chúng tôi dậy rất sớm, tất cả đều nhanh chóng di chuyển đến chỗ hầm mộ.
Xẻng trong tay Lạc Dương trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Hai nam sinh trong lớp xem như vất vả, còn cả Cố Ngôn Chi nữa, anh mang đòn gánh, gánh đất ra ngoài.
Đào xong, thầy Bao đeo bao tay, bắt đầu cầm bàn chải làm việc.
Trong hầm mộ này có hai ngôi mộ, đào được mấy món vàng mã.
Cố Ngôn Chi đeo bao tay trắng, cầm bàn chải nhỏ, ánh mắt nghiêm túc.
Tôi nhìn chằm chằm tay anh ngẩn người.
“Lăng Tiêu, em cảm thấy ngôi mộ này có từ năm nào?” Thầy Bao ngẩng đầu nhìn tôi ngoài dây cảnh báo.
Tôi lập tức hoàn hồn, ánh mắt nhìn loạn.
Sao lại còn kiểm tra miệng tại chỗ thế này?
“Dựa vào hình thức mộ và ngôi mộ Đông Hán bên cạnh, chắc chắn không phải cùng một thời đại.” Tôi nuốt nước bọt.
Trước tiên bỏ qua một đáp án khác, còn lại thuận theo ý trời thôi.
“Nhìn qua vàng mã chôn cùng, thời gian chắc cũng khá gần.” Tôi không quá chắc chắn.
Mộ thất này được xây bằng gạch, khác với những mộ thất cỡ lớn thường được đào ra, nhưng nhìn vật chôn cùng thì cũng xem như giàu có so với những ngôi mộ bình dân khác.
Nhưng không nhìn được đồ vàng mã ở cự li gần nên tôi không dám khẳng định.
“Thầy, thầy đừng làm khó bạn học Lăng Tiếu nữa.” Cố Ngôn Chi bỗng nhiên cười, nhìn rõ được sự khó xử của tôi.
Tâm trạng vui vẻ của giáo sư Bao cũng lộ rõ trên mặt.
Qua một ngày đào bới và khảo sát, chúng tôi xác định được thời gian của ngôi mộ này.
Là mộ hợp táng của một đôi vợ chồng thời Bắc Tống.
Đáng nói đến chính là trong vách giữa hai ngôi mộ có một lỗ thông nhỏ.
Giảng viên nói đây gọi là tiên kiều.
Ngụ ý là cho dù sau khi chết vợ chồng cũng có thể tiếp tục giao lưu gặp gỡ, trên đường đi sẽ không cơ đơn.
“Người xưa thật lãng mạn.” Tôi nghe thầy giải thích, không khỏi cảm thán.
Đột nhiên tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng.
Tôi nhìn sang theo cảm giác, là Cố Ngôn Chi.
Ánh mắt anh dường như đang nói gì đó với tôi.
“Đúng vậy, hình thức mộ táng này có từ thời Tây Hán.” Thầy Bao lại bắt đầu múa bút thành văn.
Mỗi câu nói đều là tri thức.
Cuộc hội đàm kết thúc, thầy Bao nói còn một ngày nữa, thầy cần viết chuyên đề để nhanh chóng báo cáo cho chính phủ nên nói Cố Ngôn Chi dẫn chúng tôi đi thăm quan bảo tàng ở đây.