15.
Bảo tàng được xây lại trên một đống đổ nát.
Ở địa điểm này đã khai quật được một chiếc bình bằng đồng nổi tiếng của nước ngoài, Tứ Dương Phương Tôn.
Còn có một chiếc ba chân có hoa văn mặt người.
Sau khi xuống xe, chúng tôi lấy giấy tờ tùy thân vào bảo tàng.
Cố Ngôn Chi đi đầu dẫn đoàn.
Sau khi vào sảnh, ánh sáng lấp lánh từ Tứ Dương Phương Tôn vô cùng chói mắt.
“Thật xinh đẹp.” Các bạn học đều tán thưởng.
Đẹp không gì sánh được.
“Dựa theo tính cách của thầy Bao, bảo tàng này chắc chắn có trong đề thi, ghi lại!” Bạn cùng phòng lấy giấy bút ra ghi chép.
Những người khác cũng tiến vào bên trong như ong vỡ tổ.
Tôi không biết đã để bút ở đâu, tìm mãi cũng không thấy, đứng ở sảnh loay hoay một lúc.
Đúng lúc đang định từ bỏ, Cố Ngôn Chi bước đến.
Anh đứng trước mặt tôi, giúp tôi chặn ánh sáng chói mắt.
“Em sao vậy?” Cố Ngôn Chi lo lắng hỏi.
“Em không tìm được bút.” Tôi nhìn anh, có chút uất ức nói.
“Dùng của tôi đi.” Nói rồi anh lấy một chiếc bút nước trong túi ra đưa cho tôi.
“Cảm ơn.”
Đang định đi về phía trước, anh lại chặn tôi lại.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với em không?” Ánh mắt anh rất chân thành: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tôi chắc chắn sẽ không rơi vào một cái bẫy tương tự thứ hai, tôi quả quyết từ chối.
Nhưng cũng không thể đánh bại được sự vô lại của anh.
Lần này anh lại biến thành giáo sư Cố phiên bản mini.
Giảng giải nguồn gốc lịch sử của bảo tàng này cho tôi nghe.
Nói cho tôi nghe những điểm chính, giúp tôi vạch ra những thứ có khả năng sẽ kiểm tra, tốt đến mức khác thường.
Đi đến phần triển lãm số hóa, tất cả mọi người đều vây quanh một bàn,
“Đàn anh Tiểu Cố, anh muốn nói gì với em?”
Tôi xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn hỏi.
Cố Ngôn Chi vốn đang xem giới thiệu quay đầu nhìn về phía tôi.
Dưới ánh đèn mờ, tôi không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
“Tôi muốn…”
“Tiễu Tiễu! Mau lại đây! Kỹ thuật số hóa của bảo tàng này rất tốt, chúng ta ghi lại đi.” Bạn cùng phòng tinh mắt phát hiện ra tôi.
Vì tôi đứng dưới ánh đèn, còn Cố Ngôn Chi đứng ở góc rẽ.
Tôi nhìn Cố Ngôn Chi muốn nói rồi lại thôi, gật đầu với anh rồi chạy về phía bàn.
16.
Buổi tối quay về trường, trước khi xuống xe, Cố Ngôn Chi giữ tôi lại.
Bạn cùng phòng dùng ánh mắt mập mờ nhìn tôi, tôi đấm vào không trung hai cái, mối thù này không đội trời chung!
“Vì sao các cô ấy lại gọi em là Tiễu Tiễu?”
Còn mình tôi và Cố Ngôn Chi, không ngờ anh lại hỏi chuyện này.
Hỏi chuyện này sao?
“Các cô ấy gọi nửa năm mới phát hiện là Tiêu Tiêu nên để tên đó thành tên riêng của em.”
“Vậy thì tôi có thể gọi em là Tiễu Tiễu không?”
Cố Ngôn Chi nói xong tôi lại cảm thấy anh có chút khác thường.
Có phải quá thân thiết rồi không?
Tôi nhíu mày nhìn hình phản chiếu của mình trong mắt anh rồi lại thả lỏng.
“Đàn anh Tiểu Cố có gì muốn nói với em sao?” Tôi quay lại chủ đề chính.
Cố Ngôn Chi đột nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn tôi rất kiên định.
Đúng vậy, chính là loại kiên định thấy chết không sờn ấy.
Tôi thấy mặt anh ngày càng đỏ, màu đỏ này lan thẳng đến hai tai anh.
“Anh thích em.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng người kia đã chạy ra ngoài, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo anh vậy.
“Mình? Vừa mới? Được tỏ tình à?”
Tôi ngẩn ra, hết nghiêng đầu lại trợn mắt nhìn.
Có lẽ do khuôn mặt của Cố Ngôn Chi khiến não tôi cảm thấy mình vẫn đang trong môn lịch sử thế giới nên mới choáng váng như vậy.
Về đến kí túc xá tôi vẫn cảm thấy không chân thực.
“Các chị em, ai cứu mình với, vừa rồi Cố Ngôn Chi nói thích mình!”
17.
“Ừm? Không phải trước đó có tin đồn hai người yêu nhau sao?”
“Đúng đó, ngày hôm đấy mình vừa nhìn thấy anh ấy đã lập tức nhường chỗ.”
“Tiễu Tiễu, chẳng phải chuyện này cậu rõ hơn tụi mình sao?”
Bạn cùng phòng mỗi người một câu khiến tôi choáng váng.
Nghe lời tình báo của các cô ấy xong, tôi nhíu mày.
“Chờ chút, không phải mình đã giải thích quan hệ của mình và anh ấy đơn giản chỉ là học bổ túc rồi sao?”
Càng nghe càng thấy bất thường.
“Hả? Giáo sư Cố đăng vòng bạn bè mà, hai người đã gặp người lớn rồi còn gì.”
“Nhưng mà giáo sư Cố cũng nghiêm khắc thật đó, rớt môn chính là rớt môn.”
Hai người nói xong còn gật đầu.
Tôi cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè của giáo sư Cố, đăng lên nửa tiếng sau khi chúng tôi ăn cơm xong.
Không biết ông ấy chụp ảnh tôi và Cố Ngôn Chi đi vào cùng nhau từ khi nào, hơn nữa lại còn xếp tấm đó ở giữa.
Thật nghiêm túc.
“Khó trách.” Tôi lẩm bẩm.
Bảo sao những giảng viên kia lại hay gọi tôi, vấn đề từ đây mà ra chứ đâu.
Sao đúng hôm đó tôi lại không lướt vòng bạn bè chứ?
Nghĩ đến lời tỏ tình của Cố Ngôn Chi, tôi ngồi xuống bàn ngẩn người.
Ánh mắt xấu hổ của anh và cả bong bóng màu hồng quanh người nữa, môi mỏng hơi hé, hai tai đỏ ửng.
Nhưng chỉ cần đối mặt với anh là tôi thấy choáng.
Tôi bắt đầu nhớ lại lí do mình để ý đến Cố Ngôn Chi.
18.
Năm lớp mười hai, tôi vô tình lướt trúng video giới thiệu về lịch sử Trung Quốc do khoa lịch sử của trường đại học S làm.
Phần cảm ơn phía sau, tôi thấy được tên Cố Ngôn Chi.
Biên tập và chỉnh sửa đều là anh.
Tôi lần theo tài khoản chính thức để tìm anh.
Chỉ có hai video, một video là quay cho trường, một cái là giới thiệu ngành khảo cổ học.
Sau đó không còn gì.
Nhưng lượng fan hâm mộ lại cao đến kinh người.
Vì Cố Ngôn Chi rất đẹp trai, tài ăn nói cũng tốt nên dưới video gần như là sinh viên cùng trường.
Không ai là không khen ngợi anh.
Tôi bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chọn đại học S, lựa chọn ngành khảo cổ học ít ai chọn vào lúc chọn trường.
Ngành lịch sử học thương tiếc mất đi một sinh viên.
Lúc trong nhà biết chuyện, hai mắt mẹ tôi tối sầm lại, buồn không lời nào diễn tả được.
Ít được chú ý nghĩa là không có công ăn việc làm tốt, không có công việc tốt nghĩa là không có tương lai, không có tương lai sẽ bị hàng xóm chê cười…
Một loạt phản ứng dây chuyền…
Nhưng mọi người vẫn tôn trọng lựa chọn của tôi.
Cuộc sống chỉ có một lần, lựa chọn rất quan trọng.
19.
Sau khi khai giảng, tôi thấy ảnh của Cố Ngôn Chi trên bảng thông báo của trường.
Tôi nhìn một lúc, loáng thoáng nghe thấy người đi qua mình nói: “Lại một đàn em nữa bị Cố Ngôn Chi quyến rũ.”
Ừ, sao mà không bị quyến rũ cho được chứ?
Với nhan sắc này mà lại chọn mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, thật lãng phí.
Sau đó tôi bắt đầu chú ý đến động tĩnh của anh ở trường học, ít nhiều gì cũng có chút điên cuồng.
Tâm tư thiếu nữ bị lộ ra ánh sáng, chiếu đi muôn nơi.
Người theo đuổi Cố Ngôn Chi rất nhiều, tôi đã được truyền thụ kinh nghiệm từ lớp trên, tuyệt đối không đi quấy rầy anh.
Thỉnh thoảng đi qua anh, tôi cũng sẽ đỏ mặt.
Tôi có thể ngửi được mùi hoa dành dành thoang thoảng trên người anh, khiến trái tim tôi rung động.
Tâm trạng kích động này có thể kéo dài đến tận khi đi ngủ, tôi nhớ lại cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Nhưng những thứ này đều dừng lại vào lúc tôi trượt môn.
Ngoài giá trị nhan sắc thuộc hạng top đầu thì Cố Ngôn Chi còn có thành tích học tập khủng.
Có nhan sắc lại có học thức, buff toàn thân thế này, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí làm nam chính truyện ngôn tình.
Tôi từ thầm mến thành thiểm cẩu một cách trắng trợn.
Mà mục đích của tôi chỉ có một… nhờ anh phụ đạo! Sau đó từ từ phát sinh tình cảm với tôi trong quá trình phụ đạo, cuối cùng để anh phát hiện ra tôi là một nữ sinh vừa an tĩnh vừa dễ thẹn thùng.
Ý của tôi là muốn tạo nên một ấn tượng hoàn toàn khác ngày thường, thể hiện đó mới là tôi thật.
Quá trình đeo bám Cố Ngôn Chi không thuận lợi chút nào, ngày nào tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chạy đi trước mặt mình.
Tôi không còn cách nào khác ngoài ra chiêu canh giữ dưới kí túc xá.
Cuối cùng tôi cũng tóm được anh.
Vì tôi lấy lí do là có chuyện khó nói, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt kì lạ của Cố Ngôn Chi khi nhìn mình.
Tôi thấp thỏm nói: “Đàn anh Tiểu Cố, anh có thể phụ đạo cho em được không?”
Không ngờ tôi vừa nói xong, sắc mặt người trước mặt đã trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt lạnh lùng đồng ý với thỉnh cầu của tôi.
Ngày tôi tuyên bố mình đã thành công trong kí túc, tất cả mọi người đều nói Cố Ngôn Chi đúng là một đàn anh tốt, lấy việc giúp người khác làm niềm vui.
Nhưng tôi không ngờ, trong quá trình bổ túc, tôi nghe giảng đến mức ngủ gật.
Càng không ngờ Cố Ngôn Chi lại là con trai ruột của giáo sư Cố!
Khó trách lúc đó nhìn mặt người này lại có thể liên tưởng đến giáo sư Cố, tôi cũng đột nhiên hiểu ra vì sao anh lại đồng ý với tôi, dù sao cũng là sinh viên của bố mình, có thể giúp thì giúp.
Cũng khó trách anh có thể ra câu hỏi ôn tập cho tôi một cách chuẩn xác như vậy, hốt thuốc đúng bệnh giúp tôi.
Giúp tôi đạt được 95 điểm, thành công lên bờ.
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể thi được điểm cao như thế.