Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 1


1

Tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho Phó Tư Diên thì người đại diện gửi tin nhắn.

Tôi mở nó ra.

#Phó Tư Diên đính hôn vào tháng tới.

Đề tài ở đầu bảng tìm kiếm nóng.

Người đại diện cẩn thận gửi một câu: [Cô và Phó tổng chia tay rồi sao?]

Tôi trượt ngón tay một chút.

Là một tấm ảnh chụp chung của hai người trong hội nghị thượng đỉnh cùng khởi động dự án.

Một người là người đứng đầu tập đoàn cao ngạo tự phụ trong tay có quyền thế.

Một người là thiên kim hào môn xuất thân danh môn khí chất bất phàm.

Hai người đứng cùng một chỗ, đúng là vô cùng xứng đôi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, eo đã bị người phía sau ôm lấy.

Hắn ôm tôi vào trong lồng ngực nóng bỏng.

Hơi thở nóng bỏng ở ngay đỉnh đầu, sau đó từ sau tai xuống tới cổ.

Tôi không thể cử động trong giây lát.

“Nhìn gì mà ngơ ngác vậy?”

Giọng nói của Phó Tư Diên vào sáng sớm hơi khàn khàn, cả người gợi cảm lại mê người.

Thật ra hắn rất ít khi đối với tôi dịu dàng lưu luyến như vậy.

Màn hình điện thoại di động chưa kịp tắt, tin nhắn của người đại diện lại gửi tới.

[Nếu như chia tay, cô phải tính toán sớm một chút.]

Những lời này hiển nhiên bị người phía sau tôi nhìn thấy.

Bởi vì tôi cảm giác sau lưng có sự cứng ngắc.

Rất nhanh, tôi tắt màn hình.

Chuyện hắn sắp đính hôn, tôi đã sớm biết.

2

Đêm qua, tôi trang điểm xinh đẹp đến hội sở cao cấp đón Phó Tư Diên.

Lúc gõ cửa vào, nghe thấy có người hỏi: “Thẩm Lâm Hi theo anh nhiều năm như vậy, cứ như vậy mà kết thúc sao?”

Tim của tôi lập tức liền vọt lên cổ họng.

Một giây sau, giọng nói của Phó Tư Diên truyền đến tai tôi.

Hắn cười lạnh nhạt: “Một diễn viên, gặp dịp thì chơi mà thôi, không đáng nhắc tới.”

“Cái này, sáu năm rồi nhỉ?” Dường như có người than nhẹ.

“Còn nói những thứ này làm gì? Con gái nhà họ Lê sao, hai nhà các người làm thông gia, không biết giá cổ phiếu lại tăng tới bao nhiêu.”

Mà Phó Tư Diên chỉ rất bình tĩnh ừ một tiếng trả lời: “Tháng sau đính hôn.”

Lúc tôi đi vào, trong phòng bao im lặng một lát, sau đó tiếp tục đánh bài.

Phó Tư Diên nghiêng người tựa vào ghế, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống làm nổi bật cảm giác bình thường tỉnh táo tự kiềm chế của hắn.

Hắn vẫy tay với tôi, kéo tôi thuận thế ngồi vào trong lòng hắn.

Hắn ôm tôi, giao bài trong tay cho tôi, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều: “Em chơi với bọn họ đi.”

Tôi điều chỉnh tư thế, cố gắng làm cho mình trông giống như bình thường, sau đó dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Anh biết đấy, em chơi rất kém.”

“Không sao, có Phó thiếu ở đây ai dám thắng cô chứ.”

Phó Tư Diên cười khẽ nhéo eo tôi: “Em là do một tay anh nâng lên, tự tin với bản thân một chút.”

Hắn nói đúng.

Tôi 20 tuổi đã theo hắn, những năm gần đây hắn đã dẫn tôi đi qua không ít việc đời.

Bài cầu, tôi nhớ là năm đầu tiên ở bên hắn, hắn dẫn tôi tham gia một bữa tiệc, có người đề nghị lên phòng trên lầu chơi.

Phó Tư Diên đưa tôi đi.

Đi mới biết được, hóa ra bọn họ chơi rất lớn.

Người thua, bạn gái phải cởi một bộ quần áo.

Mà ngày hôm đó bởi vì lý do tham gia yến hội, mọi người mặc cơ bản đều là váy.

Tôi xem như có tầm nhìn xa, khoác một cái áo choàng.

Những bạn gái khác dường như thấy nhưng không thể trách, nhưng tôi đã từng thấy tình huống như vậy bao giờ đâu?

Lúc ấy tôi khẩn trương đến mức sau lưng đều đổ mồ hôi.

Phó Tư Diên kéo tôi tới gần trong ngực hắn, cúi người ghé vào bên tai cười nhạo nói: “Sợ?”

Lúc ấy lý trí chiến thắng tình cảm, tôi bất giác gật đầu.

Trong một năm ở chung này, tôi coi như là đối với tính cách của hắn tìm ra một ít lưu ý, hắn không thích phụ nữ hẹp hòi.

Và phản ứng của tôi là tối kỵ.

Chỉ là ngày đó dường như tâm tình hắn rất tốt, ôm tôi nói đùa: “Không tin tưởng kỹ thuật của anh sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đen kịt lại sáng ngời, tràn đầy tự tin cùng sự ngông cuồng ngạo mạng, như là có thể khống chế hết tất cả.

“Tin.” Tôi gật đầu.

Trái tim dường như được bao bọc bởi cảm giác an toàn.

Vì thế hắn ôm tôi, để cho tôi ngồi ở bên cạnh hắn, cùng nhau quan sát.

Bài cầu rất phức tạp, thật sự tôi xem không hiểu lắm.

Nhưng tôi biết một điều, chơi bài thật ra là chơi đùa lòng người.

Mà Phó Tư Diên, tựa hồ vui vẻ trung thành với điều này.

Sau một ván, bạn gái hai người trong nhà cởi váy bên ngoài.

Phụ nữ, cờ bạc, dường như chính là thuốc kích thích của đàn ông.

Tôi nhìn những cô gái cởi quần áo kia trên mặt có vui vẻ, cũng có chết lặng, phảng phất đối với chuyện này không thèm để ý chút nào.

Đột nhiên có một loại lạnh lẽo từ lòng bàn chân đi thẳng vào đầu óc tôi.

Ván bài chơi đến cuối cùng, tôi chỉ cởi áo choàng.

Những cô gái kia không thể thoát, theo bạn trai chuyển đổi chiến trường.

Sau khi kết thúc, Phó Tư Diên dẫn tôi đến một nơi ở khác của hắn, sau khi tình cảm mãnh liệt rút lui, hắn hỏi tôi, cảm nhận như thế nào.

Con người tôi không thích nói dối, đành phải ăn ngay nói thật: “Không ai sẽ vĩnh viễn là người thắng, trước khi ván bài chưa kết thúc, đều có sự thay đổi.”

Phần thắng, không chỉ bắt nguồn từ sự quen thuộc với quy tắc và sự tự tin mạnh mẽ.

Cũng xuất phát từ cái nhìn sâu sắc về nhân loại.

Nhiều năm như vậy, tôi và hắn đánh bài cầu vô số lần, sớm đã thuận buồm xuôi gió.

Chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới lần đầu tiên lúng túng, vẫn rõ mồn một trước mắt.

Đoạn kinh nghiệm này tựa như một cái gông xiềng, thời khắc nhắc nhở tôi, cho dù ở thời điểm tình thâm nhất cũng phải duy trì sự thanh tỉnh.

Bởi vì, trước khi ván bài bắt đầu, tôi căn bản không có lựa chọn.

Chúng tôi chỉ là con kiến hôi, là đồ chơi của người khác.

Không được coi trọng, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

3

Trên đường về, tôi không nói gì.

Hắn ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi, nhíu mày, thỉnh thoảng xoa mi tâm.

Thật ra, tôi đã đoán được phần nào.

Hắn hẳn là đang suy nghĩ, nên mở miệng với tôi như thế nào, mới có thể giữ thể diện chấm dứt mối quan hệ này.

Trong cái vòng luẩn quẩn này, không có chuyện gì mới mẻ xảy ra.

Các công tử chơi đủ rồi thì dứt ra, để lại một đám con gái đau lòng tại chỗ, loại chuyện này quá thường thấy.

Tôi cũng từng thấy qua một chị em, từng vì thiếu gia nào đó nhảy lầu tự sát.

Thật không đáng.

Tôi cố gắng thoát khỏi thôn nghèo, cố gắng đi tới hôm nay.

Tôi không muốn trở thành cô gái thứ hai như vậy.

Nên tôi không nói gì cả.

Quá quan tâm đến cuộc sống của kim chủ, không phải là đạo đức nghề nghiệp mà một người bạn gái hiểu chuyện nên có.

Tuy rằng sau khi tôi ở bên cạnh hắn, Phó Tư Diên sẽ không có người khác, nhưng điều này cũng không có nghĩa là địa vị của tôi trong lòng hắn cao bao nhiêu.

Chỉ là tình cảm con người thường tình mà thôi.

Nuôi chó mèo lâu đều sẽ có tình cảm, huống chi là người?

4

Nhận thấy tôi thất thần, Phó Tư Diên nâng cằm tôi lên, hơi thở quanh quẩn bên môi tôi, đầu lưỡi chạm nhau, trong đầu tôi nhất thời trống rỗng.

Nụ hôn bất thình lình tựa như bão táp làm cho người ta trở tay không kịp.

Tôi muốn đưa tay ôm hắn, cuối cùng vẫn vô lực buông xuống một bên.

Như là thấy được động tác nhỏ của tôi, Phó Tư Diên nghiêng người về phía trước, một tay đè lại ót tôi, lại hung tợn hôn lên, mang theo vài phần trừng phạt gặm cắn, tôi hừ nhẹ một tiếng, hắn lại không tự giác thả lỏng động tác.

Tôi có một khoảnh khắc rung động.

Một ý nghĩ đè nén trong lòng đang điên cuồng tích tụ.

Nhưng hắn nhanh chóng buông tôi ra, quan sát từ trên xuống dưới một phen, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Em đã sớm biết?”

Thông minh như hắn nhất định là có thể đoán được.

Tôi không nói gì, nhưng câu trả lời rất rõ ràng.

Hắn nhìn tôi chằm chằm một lát: “Em muốn cái gì?”

Những lời này làm cho tôi trong nháy mắt hoảng hốt.

Giống như mình chính là hàng hóa treo giá.

Nhưng các nhà tư bản thực sự thích sử dụng bộ này.

Có thể dùng tiền bạc buộc hai người vốn cả đời không cùng xuất hiện lại với nhau.

Lại có thể ở thời điểm kết thúc, lấy cái này làm chứng cứ không dây dưa không quấy rầy.

Tôi lui về phía sau một bước, điều chỉnh tâm tình, đem trứng ốp la sắp nguội đặt lên bàn: “Cảm ơn Phó tổng, mấy năm nay tôi đã nhận được rất nhiều, anh ăn điểm tâm trước đi.”

“Mấy năm nay, nhờ có quan hệ với anh, tôi lăn lộn trong giới giải trí không tính là quá kém.”

“Có một số tiền gửi ngân hàng và tài sản cố định, cũng đầu tư một số dự án không tồi.”

“Để gia đình có cuộc sống giàu có hơn trước.”

“Huống chi ham muốn vật chất của tôi vốn không cao, mặc dù không lăn lộn trong giới giải trí, tìm một số vai diễn nhỏ cũng đủ chống đỡ tôi sống cả đời.”

“Tôi thực sự không muốn gì cả.”

Nhân lúc hắn đang ăn cơm, tôi trở lại phòng ngủ bắt đầu bình tĩnh thu dọn hành lý.

Thực ra hành lý của tôi không nhiều.

Chuyển đến biệt thự tư nhân của Phó Tư Diên, mọi thứ đều có người chuẩn bị.

Những thứ hắn tặng ví dụ như trang sức, quần áo, túi xách, tôi cũng để nguyên trong phòng thay đồ.

Đếm kỹ lại quả thật đồ đạc của tôi ngay cả một cái vali cũng đựng được hết.

Cũng như lần đầu tiên tôi đến đây.

Tôi chợt nhớ ra, năm đó tôi 22 tuổi, là năm thứ hai đi theo Phó Tư Diên, hắn dẫn tôi vào biệt thự này.

Lúc đó, tôi xách theo một cái vali nhỏ.

Nhìn kiến trúc giống như lâu đài, nhìn trang trí tráng lệ.

Cố gắng khắc chế cảm xúc dâng trào trong lòng.

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng hắn đã cách xa như thế nào.

Tôi nhớ rõ đêm hôm đó khi hắn cúi người xuống, tuy rằng tôi khẩn trương đến phát run, nhưng vẫn cắn môi để cho mình bình tĩnh.

Trước kia chuyện yêu đương không phải không có, nhưng cơ bản đều ở sản nghiệp dưới trướng hắn, hoặc là nơi ở của hắn.

Giống như là……

Mà lần này không giống, cảm giác như là cách hắn gần hơn một bước.

Đêm đó hắn hết sức dịu dàng, trước khi ngủ, tôi mơ hồ nhìn thấy ngoài cửa sổ lộ ra ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên chăn, giống như là ôm người yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.