5
Lúc tôi đóng hành lý lại, Phó Tư Diên đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Hắn rút ra một điếu thuốc, bật lửa trên không trung nhảy ra ngọn lửa màu xanh vàng, lại bị hắn dập tắt.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, hắn rốt cuộc châm lửa.
Nó có thể là do nôn nao hoặc thiếu ngủ.
Thần sắc của hắn không tốt lắm.
Tôi ngẩng đầu dịu dàng cười với hắn, ngữ khí ôn hòa: “Phó tổng, cảm ơn anh đã chiếu cố nhiều năm như vậy, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, chúc anh tân hôn vui vẻ.”
Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét.
Phó Tư Diên cũng coi như là một kim chủ đủ tư cách.
Đối với tôi cam lòng tiêu tiền, cam lòng đầu tư tiền, bộ dạng cũng không tồi.
Trong giới người hâm mộ tôi rất nhiều, đã từng có người chuyên môn tới chỗ tôi học hỏi kinh nghiệm, hỏi tôi vì sao có thể ở bên cạnh Phó Tư Diên nhiều năm như vậy.
Tôi nửa đùa nửa thật có lẽ bởi vì tôi thật sự yêu hắn.
Lúc tâm tình hắn tốt cũng sẽ làm ra chuyện khiến người ta vui vẻ.
Tôi nhớ một lần tôi đang quay phim ở bờ biển.
Hắn ta đến bằng trực thăng.
Mà trong máy bay tất cả đều là hoa hồng từ Paris vận chuyển tới.
Mới mẻ và lãng mạn.
Nói không rung động thì đó là giả.
Nhưng tôi tự biết đây cũng chỉ là vui đùa trong giới bọn họ mà thôi.
Hắn có thể nâng tôi lên cao nhất hoặc chà đạp tôi xuống đáy.
Tôi đã chứng kiến quá nhiều phụ nữ đánh mất bản thân, tình nguyện bị nhốt trong lồng giam làm một con chim chỉ biết làm hài lòng chủ nhân.
Cũng đã thấy qua rất nhiều cô gái ngộ nhận mình có thể gả vào hào môn, nhưng cuối cùng đều tự hủy hoại và biến mất hoàn toàn.
Tôi không cao thượng hơn các cô ấy, dù sao tôi và Phó Tư Diên bắt đầu cũng chỉ là một giao dịch dơ bẩn.
Nhưng tôi tốt hơn họ một chút, tôi biết vị trí của mình.
Đã có tiền, còn muốn có người.
Trên đời này không có chuyện tốt như vậy.
Chỉ có nhận ra thân phận của mình, mới không rơi vào một kết cục bi thảm.
“Nếu như……”
Phó Tư Diên hít một hơi thuốc, khàn khàn mở miệng.
Tôi biết hắn sẽ nói gì.
Trong vòng luẩn quẩn của bọn họ, công tử ở bên ngoài kim ốc tàng kiều rất nhiều.
Tuy rằng nhiều năm như vậy, cũng luôn có một số cô gái đối với hắn yêu thương nhung nhớ.
Nhưng bên cạnh hắn luôn chỉ có một mình tôi.
Tất nhiên không phải vì sức hấp dẫn của tôi.
Mà là hắn ngại phiền phức.
Đúng Phó Tư Diên là một người rất ngại phiền phức.
Hắn thích hiểu chuyện nghe lời.
Tính cách của tôi không tính là hoạt bát hướng ngoại, đám anh em kia của hắn đều nói tôi nhàn nhạt, giống như một đóa hoa sơn trà.
Trong khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có mùi thơm ngát của hoa.
Ở bên hắn năm thứ năm, bọn họ thừa dịp hắn không có ở đây kể cho tôi nghe, nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai có thể ở bên cạnh Phó thiếu lâu như vậy.
Tôi là người đầu tiên.
Nếu như thuận lợi, nói không chừng tôi và hắn có thể tu thành chính quả.
Lúc bọn họ nói những lời này, có thể chỉ là thuận miệng dỗ cho tôi vui vẻ.
Nhưng bọn họ không biết chính là, những lời này giống như là một tảng đá ném xuống trong hồ nước bình tĩnh, ở trong lòng tôi kích động nổi lên từng trận gợn sóng.
Có phải…… Cũng có thể sao?
Nhưng theo thời gian trôi qua, tôi cũng biết rõ ràng, đây đều là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Bây giờ tỉnh mộng, vỡ mộng.
Tôi cười nhạt: “Phó tổng, tôi không làm người thứ ba.”
“Người yêu và người thứ ba có sự khác biệt.”
Hắn ngẩn người, sương khói lượn lờ, để cho mặt của hắn có trong nháy mắt mơ hồ.
Một lúc lâu sau hắn mở miệng: “Ngoại trừ kết hôn, cái gì anh cũng có thể cho em.”
Không, hắn ta không thể cho.
Bởi vì tôi từng hy vọng xa vời chính là trái tim của hắn.
6
Phó Tư Diên đối nhân xử thế kỳ thật đều tương đối lãnh đạm, nhưng có đôi khi vui vẻ lại có thể dậy sớm làm một bữa điểm tâm cho tôi, ở trước mặt người ngoài cho tôi đầy đủ tôn trọng, cho tôi sự ưu ái long trọng, tôi liền ngây thơ cho rằng mình có phải không giống người khác hay không.
Là từ khi nào không còn mong đợi một kết quả đây?
Có thể là tôi và hắn bắt đầu vốn không phải là trong sạch.
Có thể là tôi trong lựa chọn của hắn, tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ có chỗ đứng.
Cũng có thể là cuộc gọi đêm qua.
Điện thoại di động của hắn vang lên, tôi nhìn thấy chữ trên màn hình.
Lê Huyên.
Tôi thu hồi tầm mắt, giả vờ không thấy gì, tiếp tục đánh bài.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Sau khi trở về, khóe miệng tràn đầy nụ cười.
Trưởng thiên kim của Lê gia, tôi ở một bữa tiệc xa hoa đã gặp qua cô ấy.
Cô ấy đúng là khí chất khác người, toàn thân đều tản ra hào quang tự tin.
Không phải loại bộ dáng sau khi trải qua nhiều năm cố gắng hết sức ngụy trang này của tôi, đâm một cái liền rách.
Mà là chân chính từ trong xương cốt lộ ra.
Quan trọng nhất là gia thế bọn họ tương đương, môn đăng hộ đối, có thể giúp đỡ sự nghiệp của hắn nhiều hơn.
Mà tôi giống như là không có gì có thể giúp cho hắn.
Nếu như có một vị hôn thê như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ vui vẻ đi.
Tôi không nói gì, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, chỉ thản nhiên lắc đầu.
Phó Tư Diên, tạm biệt.
7
Tôi trở lại đoàn làm phim, bộ phim này sắp kết thúc rồi.
Nửa tháng sau tổ chức tiệc đóng máy, tôi không ngờ Phó Tư Diên cũng tới.
Mà An Thiến luôn luôn không đối phó với tôi lại vào lúc này đột nhiên làm khó dễ tôi.
Cô ta đóng vai nữ thứ ác độc trong phim.
Trong vở kịch có một tình tiết tát vào mặt tôi.
Nó diễn ra không bao lâu sau khi tôi vào đoàn.
Nhưng cô ta nhắc lại chuyện cũ: “Các vị giám đốc chưa từng thấy qua tôi và cô Thẩm đối đầu đúng không? Hôm nay nhân cơ hội này thử xem nhé.”
Chọn kịch bản này.
Đạo diễn có một khoảnh khắc xấu hổ.
Nhưng An Thiến lại bám được ông chủ Hoàng, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.
Một người đàn ông hơn 50 tuổi, tai to mặt lớn.
Tôi không biết mình đã đắc tội với cô ta khi nào.
Nghĩ đến có thể là nguyên nhân chúng tôi đồng thời cạnh tranh vai nữ chính của bộ phim này, mà lại bị tôi giành được.
Thật ra trong quá trình quay phim, cô ta rất bất mãn với tôi.
Chẳng qua lúc ấy ngại sau lưng tôi có Phó Tư Diên, vẫn không dám quá phô trương.
Hiện tại chuyện hắn muốn đính hôn cả thành phố đều biết.
Mọi người đều biết chúng tôi đã chia tay trong hòa bình.
Cho nên cô ta muốn tới giẫm lên hai chân tôi, tôi cũng hiểu.
Thấy tôi không nói gì, cô ta ngồi trên đùi ông chủ Hoàng, khiêu khích nhìn tôi: “Cô Thẩm là nữ chính được trời chọn, chẳng lẻ lại không dám?”
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Không ai từ chối các nhà đầu tư lớn trong trường hợp này.
Tôi đồng ý.
Trong mắt An Thiến hiện lên một tia khinh miệt, tôi xem hiểu ý của cô ta, đơn giản là đang nói muốn mượn cơ hội đánh tôi thì thế nào?
Ông chủ Hoàng là boss lớn nhất, cho dù là Phó Tư Diên ở đây cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Hắn sẽ không vì tôi mà đắc tội với nhân vật này.
Tôi vốn cũng không trông cậy vào Phó Tư Diên có thể ra tay giúp tôi.
Sau khi rời khỏi hắn, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp rất nhiều khó khăn.
Hắn không thể vĩnh viễn che chở cho tôi, tôi phải tự mình trưởng thành trong mưa gió.
Lúc diễn, An Thiến tát một cái.
Cô ta xuống tay rất nặng, tôi bị đánh cho lỗ tai ong ong rung động.
Đạo diễn hô cắt muốn giải vây cho tôi, An Thiến vung vung tay, xin lỗi mà nói với hắn: “Đạo diễn, vừa rồi tôi không có chuẩn bị sẵn sàng, giống như không có tát đúng thời gian, để cho mọi người chê cười, nếu không chúng ta lại làm một lần đi?”
Đây là cố ý làm khó xử, mặc cho ai cũng nhìn ra được.
Các vị đang ngồi trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng đều mặc kệ sự ngông cuồng cô ta.
Chỉ là trò ganh tị giữa phụ nữ.
Chỉ là một diễn viên không quan trọng.
Bàn tay đánh xuống.
Vẻ mặt cô ta đắc ý nói không nên lời: “Thật ngại quá, tôi phát huy không tốt, cô không ngại làm lại lần nữa chứ?”
Phó Tư Diên ngồi ở một bên khác của ông chủ Hoàng, từ đầu đến cuối hắn ta đều lạnh lùng quan sát, một tay cầm ly rượu, gân xanh nhô lên, sườn mặt đẹp trai có sự tức giận, nhưng hắn ta vẫn không lên tiếng.
Tôi cũng tự biết.
Sau khi tách ra, nên cắt đứt hoàn toàn.
Hắn không có nghĩa vụ phải nói thay cho tôi nữa.
Tôi cố nén đau đớn trên mặt.
Nhẹ giọng nói: “Không ngại, nhưng hôm nay không phải sân nhà của chúng ta, chúng ta để thời gian còn lại cho những người khác đi, dù sao cảnh đã quay xong, chờ mong lần hợp tác tiếp theo.”
Cô ta hơi bất mãn, làm nũng ôm cổ ông chủ Hoàng: “Người ta còn muốn chơi mà.”