8
Tay Phó Tư Diên nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, như là vô tình lại như là nhắc nhở.
Mà vở kịch đã diễn đến bước này, chúng tôi đều là đồ chơi của tư bản mà thôi, ở trước mặt lợi ích, ai là nữ nhân của ai cũng không quan trọng.
Ông chủ Hoàng sầm mặt lại, cười nhẹ một tiếng: “Đi xuống.”
An Thiến sửng sốt, liền thức thời từ trên đùi hắn đứng lên, nhu thuận ngồi trở về chỗ cũ.
Tôi cảm thấy vô nghĩa.
Lấy cớ đi vệ sinh.
Trên mặt là đau rát, mặt bên trái sưng lên rất nhiều, tôi thất thần cố nén không khóc.
Khổ hơn nữa khó hơn nữa đều đã trải qua, những thứ này thì tính là cái gì đây?
Tôi bình tĩnh lấy đồ trang điểm ra và bắt đầu trang điểm lại.
Lúc đi ra đụng phải Phó Tư Diên.
Hắn đưa lưng về phía tôi, giữa ngón tay tinh hỏa nửa sáng nửa tối, mà ngoài cửa sổ là xe cộ nườm nượp, xa hoa trụy lạc.
“Những gì anh dạy em đều đã quên rồi phải không?”
Hắn xoay người lại, vẫn là bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Tôi đứng bên cạnh hắn, gật đầu mỉm cười: “Không quên, nhưng đây không phải thời cơ thích hợp.”
“Phó tổng bận rộn, tôi đi trước đây.”
Lúc nghiêng người đi qua, hắn lại đột nhiên kéo tay tôi.
Tôi theo cổ tay đón lấy mắt hắn: “Phó tổng đây là, ý gì?”
Ý thức được mình hành xử không đúng, Phó Tư Diên buông tay tôi ra, nắm thành nắm đấm lại thả xuống.
Hắn dập tắt tàn thuốc, nhìn tôi: “Chuyện hôm nay anh sẽ không bỏ qua như vậy.”
Nỗi đau trên khuôn mặt nhắc nhở tôi rằng tôi đã kết thúc với hắn.
Tiếp tục dây dưa, không có bất kỳ ý nghĩa gì, ngược lại chỉ tăng thêm phiền não.
Tôi nhẹ giọng nói: “Phó tổng, không cần thiết.”
Trong mắt hắn chứa đầy sự nham hiểm: “Cần thiết.”
Tôi nghĩ về trước đây.
Đó là năm thứ ba bên nhau, tôi đóng vai nữ chính trong một vở kịch.
Trong một lần lơ đãng, tôi đắc tội với nữ chính.
Nghe nói nữ chính cũng là bạn gái của một kim chủ.
Cô ta kiêu ngạo ương ngạnh, cho rằng mình có chỗ dựa vững chắc nên tác oai tác quái trong đoàn làm phim.
Ở bên cạnh Phó Tư Diên ba năm, tôi đã sớm học được đối với loại chuyện này làm như không thấy.
Nhưng ngày hôm đó khá lạnh, bởi vì cô ta diễn không được nhiều lần, mọi người ở trong băng tuyết ngập trời chờ cô ta lại không thể đi.
Mọi người đều tỏ ra bất mãn.
Mắt thấy cô ta diễn mãi không xong một cảnh, đạo diễn đề nghị quay một cảnh trước.
Cảnh tiếp theo là vở kịch của tôi.
Cô ta nghĩ tôi đã nói xấu với đạo diễn.
Cảnh đó của tôi cần phải quay trên sông.
Nhưng cô ta lại gây trở ngại, dẫn đến quay rất nhiều cảnh cũng không qua.
Tôi ở dưới sông bị đông lạnh đến mất đi tri giác, môi phát tím, người cũng đang không ngừng run rẩy.
Vừa vặn ngày đó Phó Tư Diên đi ngang qua đoàn làm phim đến thăm ban, sau khi bị hắn nhìn thấy, hắn không để ý ánh mắt mọi người, trực tiếp từ trong sông ôm tôi ra.
“Bảo bối, còn lạnh không?” Trong lời nói đau lòng không phải giả.
Tôi ở trong ngực hắn run lẩy bẩy, vừa rồi không cảm thấy một chút uất ức nào, đơn giản là một câu của hắn, tất cả sự ngụy trang đều sụp đổ.
Nước mắt tôi làm ướt áo sơ mi trước ngực hắn.
Hắn bế tôi về khách sạn.
Cẩn thận tắm nước nóng cho tôi.
Hắn luôn luôn cao quý, đó là lần đầu tiên, hắn chủ động phục vụ tôi.
Tôi liền cảm thấy, cho dù hắn là đối với tôi gặp dịp thì chơi, tôi thấy cũng đáng giá.
Đêm đó hắn nâng mặt tôi, dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói lời hận nhất: “Người khác khi dễ em, em phải trả lại gấp bội cho anh, có hậu quả gì anh đều gánh hết cho em.”
Sau ngày đó, cảnh quay chỉ quay được một nửa, nữ chính bị thay đổi.
Mà cô gái kia từ đó ở giới giải trí hoàn toàn không có tên tuổi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy sức mạnh của quyền lực.
Tôi biết hắn đã làm điều đó, nhưng tôi không dám hỏi.
Chỉ là tôi cảm thấy nghĩ mà sợ, có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ như vậy, hoàn toàn biến mất.
Vì thế tôi ở trong giới giải trí vẫn cẩn thận lời nói việc làm, không dám đắc tội với ai, không phải vì ai, mà là vì chính mình.
Tôi thở dài.
“Phó tổng, anh đã làm đủ cho tôi rồi, sau này tôi còn có thể gặp phải càng nhiều khó khăn, anh cũng định như vậy sao?”
Hắn cau mày.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, nói như vậy là đủ rồi.
Nói nhiều nữa, sẽ không có ý nghĩa.
Tôi gật đầu với hắn: “Cảm ơn Phó tổng đã nâng đỡ, con đường sau này tôi phải đi một mình.”
9
Sau khi rời khỏi Phó Tư Diên, tôi mới chính thức cảm nhận được sự khó khăn của cuộc sống.
Lúc trước bởi vì quan hệ của hắn, mỗi người đều có thể cho tôi một ít mặt mũi.
Nhưng sau khi mất đi một chỗ dựa vững chắc.
Tài nguyên của tôi vừa ít lại còn không chất lượng.
Thậm chí mỗi bộ phim đều vấp phải trắc trở.
Người đại diện nói: “Lâm Hi, cái vòng luẩn quẩn này chính là thực tế như vậy, chúng ta hiện tại như vậy rất khó có cơ hội nổi bật. Lúc có người nâng đỡ người người đều sẽ đến a dua nịnh hót, người đi trà nguội sẽ nói một câu ngượng ngùng.”
Tôi nhớ lại 6 năm qua.
Bản thân cũng diễn rất nhiều vai.
Nhưng vì hạn chế về ngoại hình, hơn phân nửa đều là phim thần tượng.
Loại kịch này, dùng ai cũng được.
Huống chi tôi cũng 26 tuổi.
Có những bông hoa nhỏ tuổi hơn lần lượt xông vào.
Rẻ và tốt để sử dụng.
Còn có rất nhiều là tự mang vốn.
Cơ hội để lại cho tôi quả thật là không nhiều lắm.
Một ít tài nguyên tích lũy lúc trước cũng không có kịch bản gì tốt.
Người đại diện nói tiếp: “Hay là đi nhận chương trình giải trí đi, kiếm tiền nhanh, mặc dù không phải lưu lượng lớn, nhưng ra mắt nhiều năm như vậy, trong mắt khán giả cũng coi như có khuôn mặt quen thuộc.”
Tôi từ chối: “Tôi vốn tính tình nhàm chán, đi chỉ khiến mọi người cảm thấy tôi càng không thú vị.”
Người đại diện suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng.
Thấy tôi làm việc bên này không có hy vọng.
Công ty liền sắp xếp cho cô ấy đi dẫn những người khác.
Cô ấy an ủi tôi nói: “Lâm Hi, chúng ta cũng không thể một đường đi đến vực sâu, nếu như con đường này đi không thông, có muốn đổi hướng không?”
Đổi hướng?
Cô ấy gửi cho tôi một bộ phim văn nghệ tuyển nữ chính.
“Thiên tài nữ đạo diễn Quách Ngọc, cô ấy không cần vốn liếng, nhưng cô ấy đối với việc diễn yêu cầu rất cao, hơn nữa phim nghệ thuật thù lao đóng phim thấp, cô có muốn đi thử một lần không?”
Bộ phim có tên là “Tân Sinh”, kể về câu chuyện của một người phụ nữ ly dị ở tầng chót trong xã hội và cuối cùng được cứu rỗi.
Loại nhân vật này, tôi quả thật chưa từng đọc qua.
Nhưng sau khi xem xong giới thiệu, tôi vô cùng xúc động.
Dù kết quả thế nào, tôi muốn thử.
Vì thế tôi tự mình gửi thông tin đến hòm thư của cô ấy.
10
Không đợi được câu trả lời, lại đợi được tin tức Phó Tư Diên và Lê Huyên cử hành lễ đính hôn long trọng.
Dù sao cũng coi như là giới thượng lưu, cuộc hôn nhân hào môn này cả ngày đều treo trên hot search.
Muốn không nhìn thấy cũng khó.
Chỉ là hai người bọn họ trong video, bình tĩnh lại xa cách.
Nhìn nhìn, nước mắt của tôi liền chảy ra.
Nhưng tôi rõ ràng, cũng không muốn khóc một chút nào cả.
Chắc là gió mạnh quá.
Rạng sáng hôm đó, điện thoại di động vang lên.
Tôi mơ mơ màng màng đi nghe điện thoại, đầu kia vẫn không có âm thanh.
Tôi giật mình bừng tỉnh.
Đoán được là ai.
Kỳ thật sau khi chia tay, để tránh phiền toái, tôi liền thay đổi các loại phương thức liên lạc.
Trầm mặc giống như là đầm nước trong núi, lẳng lặng chảy xuôi.
Chỉ có tiếng thở của nhau.
Sau một lúc lâu, Phó Tư Diên rốt cục mở miệng trước: “Thẩm Lâm Hi, nếu em nghĩ thông suốt…”
Tôi nhẹ giọng ngắt lời hắn: “Phó Tư Diên, chúng ta đừng liên lạc nữa, sau hôm nay tôi sẽ không nhận điện thoại của anh nữa, anh đã đính hôn, mặc kệ hai người xuất phát từ mục đích gì, tôi đều hy vọng anh có thể duy trì trung thành với mối quan hệ này.”
Thật lâu sau Phó Tư Diên cũng không nói gì.
Mà tôi thì cúp điện thoại.
Nhưng tôi lại một đêm không ngủ, mắt mở đến khi trời sáng.
11
Chỉ là tôi không nghĩ sẽ gặp vị hôn thê của Phó Tư Diên nhanh như vậy.
Đó là một bữa tiệc kinh doanh.
Nhờ phúc của bạn tốt trong giới, cô ấy nói dẫn tôi đến trước mặt lão đại quen mặt.
Lúc giới thiệu, tôi nhìn thấy Lê Huyên.
Đúng là quá dễ nhận ra.
Cô ấy vốn là đẹp đến rung động lòng người, nếu như không phải muốn tiếp quản nghiệp vụ gia tộc, có lẽ cô ấy đã có thể nổi tiếng.
Một số người được sinh ra ở vạch đích.
Cũng thở phào nhẹ nhõm, Phó Tư Diên có một vị hôn thê ưu tú như vậy, rất tốt.
Tôi cầm ly rượu tựa ở bên cạnh bàn nhìn cô ấy cùng các lão đại khác chuyện trò vui vẻ.
Toàn bộ con người phát ra không chỉ là tự tin.
Đó là thái độ mà tôi chưa bao giờ có được.
Cũng sẽ có hâm mộ chứ, tôi nghĩ vậy.
Lúc thất thần, cô ấy đã đi tới trước mặt tôi.
Tôi vốn định đi trước một bước, dù sao chuyện giữa tôi và Phó Tư Diên cô ấy nhiều ít nhiều sẽ có nghe nói.
Tôi không muốn phá hoại hôn nhân của người khác.
Cô ấy lại không thèm để ý, mỉm cười với tôi: “Tâm sự chút được không?”
Trong phòng khách quý, Lê Huyên rút ra một điếu thuốc, nhìn lướt qua tôi: “Cô đúng là một cô gái thông minh.”
Có thể là cô ấy hiểu lầm.
Tôi mở miệng giải thích: “Lê tiểu thư, tôi và Phó tổng khi hai người quyết định đính hôn đã chia tay trong hòa bình, chuyện trước kia đã sớm qua, cô không cần lo lắng về tôi, lại càng không cần lo lắng cho anh ấy, chúng ta đều là người trưởng thành, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.”
Cô ấy cười khẽ một tiếng, phun ra một vòng khói trong không khí.
“Cô cho rằng tôi tới đây là muốn trách móc cô sao?”
Tôi nhìn cô ấy, quả thật không rõ mục đích cô ấy tìm tôi là gì.
“Đêm đó, anh ấy gọi điện thoại cho cô đúng không?”
Trong lòng đột nhiên co rụt lại, tôi cắn chặt môi, không biết cô ấy hỏi những lời này là có ý gì, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Giống như nhìn ra sự lúng túng của tôi, cô ấy mở miệng nói: “Tôi nghe nói, cô theo anh ấy sáu năm?”
Tôi không trả lời.
“Đúng là thời gian rất dài, cứ như vậy đi, không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Lần này tôi kiên định lắc đầu: “Không, tôi chỉ không hy vọng xa vời những thứ không thuộc về mình, đã từng vui vẻ, vậy là đủ rồi.”
Cô ấy không nói gì, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trước khi đi, tôi hỏi cô ấy: “Cô có yêu anh ấy không?”
Cô ấy nhìn tôi như đang nói đùa: “Chúng tôi xuất thân từ gia đình này, tình cảm đôi khi là thứ quý giá nhất lại rẻ tiền nhất.”
“Quý giá là bởi vì không chiếm được.”
“Rẻ tiền cũng là bởi vì mỗi người đều có một khuôn mặt dối trá.”
“Ở trước mặt gia tộc, không có tình yêu, chỉ có lợi ích.”
Cô ấy hỏi tôi: “Không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Tôi không yêu anh ấy, tôi cũng có người yêu, kết thông gia chỉ là bởi vì tôi muốn dựa vào nhà bọn họ đạt được quyền khống chế Lê gia, mà Phó Tư Diên cũng cần tôi cho tài nguyên, trợ giúp anh ấy ngồi vững vàng vị trí đứng đầu. Cô không cần đem tôi ra làm tình địch, nếu như cô nguyện ý…”
Tôi ngắt lời cô ấy: “Không, tôi không muốn.”
Cô ấy cười khẽ một tiếng, dập tắt điếu thuốc: “Vậy chúc cô có được tất cả.”