Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 4


12

Thời gian dần trở nên yên tĩnh.

Không có cảnh quay, không có thông báo phải đi, tôi định về quê tĩnh dưỡng một thời gian.

Dù sao bà ngoại cũng lớn tuổi và rất nhớ tôi.

Tôi là đứa con gái ít được yêu mến nhất trong gia đình.

Trên có anh trai, dưới có em gái, từ nhỏ tôi chính là bánh bích quy kẹp tim, không biết lấy lòng.

Vốn là ba mẹ tôi muốn đem tôi làm con nuôi cho nhà khác.

Là bà ngoại tôi cản trở, bất chấp mạng già muốn giữ tôi lại.

Lúc ấy ba tôi vốn không muốn quản tôi, vì thế liền càng có lý do.

Cuối cùng tôi theo bà ngoại trở về căn nhà đổ nát của bà.

Là bà ấy dựa vào việc nhặt đồng nát, dựa vào trồng trọt, dựa vào chút thu nhập ít ỏi kia từng chút từng chút nuôi lớn tôi.

Hơn 10 năm hai bà cháu đau khổ giãy dụa, may mắn nghênh đón kết quả không tính là kém, tôi thi đậu đại học.

Lúc tôi ra khỏi thôn nghèo, bà ngoại đưa tôi đến nhà ga hai mắt đẫm lệ: “Cháu ngoan, sau này phải tự lập nhé.”

Tôi biết, có thể nuôi tôi lớn như vậy bà ấy đã cố gắng rất nhiều.

Tôi rưng rưng gật đầu, ôm bà ngoại, vỗ nhẹ lưng bà: “Bà ngoại yên tâm, con sẽ sống tốt, chờ con đón bà vào thành phố hưởng phúc nha.”

Lúc 19 tuổi, bạn bè kéo tôi cùng tham gia chương trình tuyển chọn.

Thật sự một chút tài nghệ tôi cũng không có, tính cách cũng không tính là đáng yêu.

Tại sao tham gia? Đơn giản chỉ vì tiền thưởng có 5000 tệ.

Nếu có số tiền này, học phí của tôi sẽ giải quyết xong.

Chỉ là không nghĩ tới tôi sẽ một đường đi đến cuối cùng, lấy được ghế quán quân.

Lúc MC bảo tôi phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, tôi không biết tại sao lại khóc, nhìn vào ống kính nói: “Bà ngoại, bà xem, cháu có tiền đồ, bà chờ cháu vài năm nữa, cháu về nhà xây nhà lớn cho bà.”

Các giám khảo đều bật cười.

Chỉ có tôi biết, đó thực sự là mong muốn lớn nhất của tôi.

Sau đó thừa dịp tiết mục nóng hổi tôi quay một ít quảng cáo, tuy rằng công ty rút đi phần lớn thù lao, nhưng với tôi mà nói, đã vô cùng tốt.

Bọn họ không biết, nhà hàng bưng đĩa một giờ mới có 6 đồng.

Một năm sau tôi 20 tuổi, bị công ty kéo đi dự một bữa tiệc.

Tôi đã gặp Phó Tư Diên, 27 tuổi, và số phận của tôi cũng sẽ thay đổi.

13

Nói hắn như thế nào đây?

Dường như không có từ nào có thể hình dung khí chất và ngoại hình của hắn.

Bởi vì chỉ liếc mắt một cái, tim tôi liền loạn đến không có nhịp đập.

Hắn là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp trong 20 năm qua.

Lúc ấy công ty bảo chúng tôi đi mời rượu các lão đại.

Đến lượt tôi đến trước mặt hắn, tôi căng thẳng đến mức da đầu tê dại.

Tôi đã quên lúc ấy nói cái gì, chỉ là nhìn hắn khẽ mở môi, ngữ khí thản nhiên: “Sợ tôi?”

Dây đàn trong đầu lập tức căng thẳng, tôi lắc đầu.

Miệng ngốc của tôi cũng không nói gì, cuối cùng là công ty giải vây, tôi mới có thể thoát thân.

Trong bữa tiệc kia mọi người đều thể hiện bản lĩnh, phát huy các loại ưu thế của mình, là vì để cho các lão đại có thể nhớ kỹ.

Nếu như có thể được chọn trúng, có lẽ có thể bớt phấn đấu rất nhiều năm.

Tôi cũng không phải thánh nhân, tới tham gia loại này, cũng là muốn đi đường tắt thôi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của mọi người, tôi lại không muốn.

Thành thật mà nói, tôi cực kỳ sợ hãi.

Tôi không có nhiều việc đời như bọn họ gặp qua, 18 năm trước đều trải qua trong sơn thôn nhỏ kia.

Không ai dạy tôi cách làm hài lòng người khác.

Tôi chỉ biết là phải sinh tồn, mới có thể có cơ hội lựa chọn tôn nghiêm cuộc sống phía sau.

Nhưng khi một màn này trần trụi bày ra trước mắt tôi, tôi lại lùi bước.

Lúc kết thúc, người hiểu chuyện đã bị mang đi.

Tôi một mình đi ra, nhìn không biết lúc nào trời đổ mưa to.

Đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Đột nhiên cảm thấy muốn đấu tranh với vận mệnh đối với loại người xuất thân như chúng tôi mà nói, phải trả giá bao nhiêu.

Lúc ngẩn người.

Xe của Phó Tư Diên dừng lại trước mặt tôi.

Tôi không phải là người không hiểu gì cả.

Lên xe nghĩa là gì, tôi không thể rõ ràng hơn.

Có thể là ngày đó mưa to thật sự làm cho người ta quá bất lực, cũng có thể là tâm trí tôi bị quỷ ám.

Tôi vẫn chọn đi lên.

Bởi vì vừa phải đi học, vừa phải quay quảng cáo hoặc làm khách mời, thời gian của tôi không tính là nhiều lắm.

Nhưng Phó Tư Diên hình như có kiên nhẫn cực lớn.

Hắn sẵn sàng chờ tôi.

Hoặc cũng có thể nói như vậy.

Phụ nữ đối với loại người này mà nói, chỉ là một trò tiêu khiển.

Khi không có tôi, cũng có thể có người khác.

Chỉ là không nghĩ tới, từ 20 đến 26 tuổi, tôi có thể ở bên cạnh hắn lâu như vậy.

Lâu đến mức dường như đã hết một tuổi thanh xuân.

14

Tôi nằm trên đùi bà ngoại, bà dịu dàng chải tóc cho tôi, nhắc tới chuyện khi còn bé cho tôi.

Ở đây, tôi có thể bỏ tất cả cảnh giác.

Dần dần trở thành con người trước kia của mình.

Muộn một chút, người đại diện gửi tin nhắn cho tôi: [Cô đã gửi email cho đạo diễn Quách Ngọc chưa?]

[Làm sao vậy?]

[Nhân viên công tác gửi tới tin nhắn, cho cô biểu diễn một đoạn trước gửi cho bọn họ, nếu ok mới có tư cách tiến vào vòng tiếp theo thử diễn.]

[Nhưng tôi hỏi thăm một chút, người tranh cử rất nhiều, còn có ảnh hậu, cho nên tôi cảm thấy hy vọng không quá lớn.]

[Không sao. Cô gửi cho tôi đi, tôi muốn thử xem.]

Người đại diện ở bên kia cảm thán, bênh vực kẻ yếu như tôi.

Tôi an ủi cô ấy: “Cô xem, có rất nhiều người tuổi già rồi mới nổi tiếng, hiện tại mỗi bước đi đều được tính, đều là trải đường cho tương lai, sống qua bóng tối, nhìn ánh bình minh đầu tiên trước bình minh mới là điều kích động lòng người nhất.”

Tôi đã trải qua nhiều giờ đen tối với bà ngoại.

Đều không từ bỏ hy vọng đối với cuộc sống.

Như vậy hiện tại gặp phải khó khăn thì tính là cái gì đây?

Ngã xuống đáy cốc, sau này mỗi một bước đều là đường hướng lên trên.

Đạo diễn Quách Ngọc yêu cầu diễn thử cuộc sống gian khổ của nữ chính trước khi ra khỏi thôn nghèo.

Thật ra thì rất giống với kinh nghiệm thời niên thiếu của tôi.

Lúc học trung học cơ sở, tôi thiếu chút nữa bị đám lưu manh trong thôn xâm phạm.

Cái loại tuyệt vọng và bất lực này, tôi đến bây giờ nhớ tới đều sợ hãi.

May mắn bà ngoại trở về kịp thời, bà ấy cầm cuốc trong tay trực tiếp nện ở trên người hắn.

Sau lưng hắn máu tươi đầm đìa, máu tươi ở trên người tôi, tên đó chạy trối chết.

Thời đó, loại chuyện này thật mất mặt, nhất là đối với con gái chúng tôi còn đang đi học mà nói.

Nhưng bà ngoại vĩ đại của tôi, lôi kéo tôi tìm được trưởng thôn, tìm được bí thư chi bộ, nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi.

Tôi nghĩ tới việc lùi bước, thậm chí tự trách có phải bộ dạng mình quá rêu rao hay không.

Là bà ấy kéo tay tôi, nói cho tôi biết, tôi không có sai, là lỗi của người khác, đừng vì thế mà cảm thấy xấu hổ.

Xấu hổ và giận dữ chính là kẻ gây hại.

Chính là muốn bọn họ phải trả giá thật lớn, mới có thể tránh cho người tiếp theo bị hại.

Mùa đông đó thời tiết u ám khủng khiếp.

Tôi cảm thấy bà tôi đang tỏa sáng.

15

Một tuần sau, tôi nhận được cơ hội phỏng vấn trực tiếp.

Người đại diện gọi điện thoại tới: “Cô đã bước được bước đầu tiên, tôi thật sự rất vui mừng cho cô, mặc kệ kết cục như thế nào, nhất định phải đi về phía trước nha.”

Đúng vậy.

Nhiều năm như vậy toàn bộ tôi đều xoay quanh phim thần tượng, dù sao cũng không xuất thân chính quy, loại phim này tương đối mà nói thì đơn giản một chút, đồng thời cũng không có bao nhiêu cảnh thân mật.

Trước kia là sợ Phó Tư Diên để ý, hiện tại không có sự trói buộc này, lựa chọn của tôi càng nhiều.

“Cô yên tâm, tôi sẽ tận lực tranh thủ.”

Trong cuộc đua cuối cùng, cuối cùng tôi cũng gặp được đạo diễn Quách Ngọc, cô ấy có một đôi mắt như chim ưng.

Cả người uy nghiêm lại có ma lực.

Hiện trường có rất nhiều người, tôi thậm chí còn gặp được ảnh hậu mà người đại diện nói.

Khi đến lượt tôi, cô ấy nói “Cố lên, chúng ta đã thành công.”

Tôi gật đầu.

Cảnh quay này giống như rút cạn tất cả sức lực của tôi.

Sau khi kết thúc tôi ở hiện trường thật lâu phục hồi tinh thần lại, phảng phất là đem kinh nghiệm trước kia xé mở cho người khác xem.

Nhưng những vết sẹo ẩn sâu trong đáy lòng, không nhìn thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn sẽ không khép lại.

Đạo diễn Quách Ngọc cũng không nói gì, chỉ bảo tôi trở về chờ tin tức.

Người đại diện vỗ vỗ tôi: “Lâm Hi, tôi cảm giác cô có chút thay đổi.”

Tôi gật gật đầu, có thể là có đường lui cũng có người cần bảo vệ.

Lần này cuối cùng tôi cũng thuyết phục được bà ngoại, đón bà vào thành phố, dù sao bà cũng già đi từng ngày, tôi sợ sau này càng không có thời gian chăm sóc bà thật tốt, dứt khoát giữ bà ở bên cạnh tôi, sống với tôi.

Bà ấy không chịu ngồi yên, ở trong vườn hoa trồng rất nhiều hoa, lại không cần dì nấu cơm, mỗi ngày đều tự mình làm cho tôi món ăn trước kia tôi thích ăn.

Tôi rất thích loại ngày sống nương tựa lẫn nhau này.

Nếu như không gặp lại Phó Tư Diên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.