Giang Vu

Chương 4


Một người nhảy dựng lên, chỉ vào mặt ta:

– Ngươi mắng ai đấy?

Ta liếc mắt:

– Tảng đá chọi chó, con nào kêu to nhất, thay người vào thì đó là người ta mắng.

– Ngươi thật thô bỉ và vô lý.

– Mắng câu nào nghe hay hơn được không? Các người đúng là đầu heo, nói năng cũng chẳng nên hồn. Bảo sao mới có thể tụ tập cùng Giang Từ Nguyệt, ngày ngày cứ lù đù một đống, muốn mắng chửi cũng không mắng được thoải mái. Thà cho chó đọc sách có khi mắng còn hay hơn các người.

Chỉ vài câu ta chọc cho bọn họ nổi khùng.

Mấy vị tiểu thư có giao tình tốt với Giang Từ Nguyệt tức đến đỏ bừng mặt mũi, vươn tay muốn giật tóc ta.

– Giang Vu, ta xé nát miệng ngươi.

Ta nào có sợ, níu lấy mấy người bọn họ, cũng ẩu đả một trận.

Vốn dĩ lần du xuân này là nam nữ tách biệt, phía nữ bên này có nói gì thì nam bên kia cũng không nghe được.

Nhưng giờ thì hay rồi, mấy người bọn ta làm loạn một hồi, la hét không khác gì mổ heo. Nhất thời, phía nam bên kia đều hướng sang bên này hóng hớt.

Giữa lúc ta đang đánh đấm quyết liệt nhất thì bỗng nhiên nghe thấy giọng của Thái tử:

– Dừng tay.

Âm lượng Tiêu Trạch không lớn, nhưng rất có sức uy hiếp, mấy vị tiểu thư nghe tiếng đều vội vã ngừng lại.

– Thái tử Điện hạ.

Không biết Tiêu Trạch đến từ lúc nào, trông thấy chúng ta đánh nhau, sầm mặt đi tới, ánh mắt lướt qua từng người.

Trận ẩu đả cực kỳ nhiệt tình và gay cấn. Mấy vị tiểu thư quây đánh ta đều bị cào xước mặt mũi, tóc tai tán loạn, trông đẹp mắt vô cùng.

Bị Tiêu Trạch nhìn chằm chằm, mấy cô gái bất giác che mặt, xấu hổ không muốn ai nhìn.

– Giang Vu, trước mặt bao người, ngươi giống mấy người phụ nữ chanh chua đánh xé, ngươi có còn liêm sỉ nữa không, lại đây?

Ô hay thật đấy? Nhiều người cùng đánh mà hắn chỉ mắng mỗi mình ta?

Ta ghét bỏ, không nhúc nhích.

Hắn dứt khoát bước lên trước, bắt lấy cổ tay ta, dường như muốn kéo ta vào rừng.

– Ngài làm cái gì đấy? Thả ta ra.

Tiêu Trạch thả lỏng tay một chút, tức giận nói:

– Giang Vu, ngươi có nhìn lại giờ ngươi ra cái dạng gì không? Còn không biết hối lỗi, hôm nay ồn ào như vậy, không sợ mất mặt à?

Ta cười lạnh:

– Mất mặt? Ta là người như thế nào? Thanh danh của ta vốn đã hỏng từ lâu, chỉ đánh một trận, có thể xấu đến đâu nữa? Trái lại, mấy cô tiểu thư kia đều là con nhà danh giá, coi thanh danh như mạng, hôm nay bị ta đánh như vậy, quãng đời về sau đều khiến người ta chê cười, đó mới là người mất mặt.

– Ngươi còn đắc ý nữa sao?

– Đương nhiên, ai quan tâm thì người ấy thua, ta lại không lỗ, làm sao ta không được đắc ý?

Hắn chán nản.

– Ngươi thực sự hết thuốc chữa rồi, ngươi như thế này ai còn dám lấy ngươi?

– Ngài quan tâm làm gì? Ta có quan hệ gì với ngài sao?

Hắn nghẹn lại, sau đó lại nói:

– Hoàng hậu là cô của ngươi, ta cũng được gọi là biểu ca của ngươi, sao không thể quan tâm?

Ta cười nhạt:

– Không nhọc biểu ca quan tâm, tổ mẫu ta đã hứa gả ta cho ca ca nhà Lâm gia, mấy ngày nữa sẽ đến nhà nghị thân. Lâm gia ca ca là người khoan dung, sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu.

Hắn sững sờ, một lúc lâu sau không tin hỏi lại ta:

– Tháng trước ngươi vẫn thề không phải ta thì không gả, tháng này lại nghị thân cùng người khác?

– Điện hạ, chuyện này đã qua rồi mà, lần trước trong cung ta đã nói với ngài rồi còn gì. Ta không thích ngài, không lãng phí thời gian với ngài nữa.

– Ngươi thật là… thủy tính dương hoa. (*)

– Vâng vâng vâng.

Ta liếc xéo hắn một cái rồi nghênh ngang bỏ đi.

Mặt của ta lấm lem cả rồi, không chơi nữa, bực bội quay về xe ngựa, Chiếu Bích vội vàng chạy lên đón ta, đột nhiên tay áo của ta bị ai đó giữ chặt rồi kéo vào bụi cây.

(*) gốc 水性楊花 – thủy tính dương hoa. Thành ngữ ẩn dụ chỉ những người phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ, cẩu thả, phù phiếm, dâm đãng trong tình yêu.

Ta giật mình kinh ngạc, khi nhìn rõ gương mặt kia, vội vàng đưa tay che mặt.

Tiêu Bạc Ngôn cười xùy, nói:

– Che làm gì? Nhìn thấy lâu rồi!

Ta hơi ngần ngừ bỏ tay xuống, hỏi hắn:

– Ngài đi đâu thế? Vừa rồi ta không thấy ngài.

– Ta không thích ồn ào, nên tránh ở chỗ hẻo lánh.

– Không thích ồn ào sao lại còn đến đây?

– Lệnh thái tử, không thể không đến.

Là Tiêu Trạch gọi hắn đến, chắc quan hệ hai người bọn họ rất tốt?

Đang nghĩ vẩn vơ, hắn bỗng dưng móc ra một bình sứ nhỏ, đưa cho ta.

– Đây là kim sang dược thượng hạng, ta hay mang bên mình, ngươi bôi lên vết thương rồi tán đều là được.

Thường xuyên mang trong người, nghĩa là hắn rất hay bị thương à?

Hắn ở Yến Môn, vùng đất rất nghèo nàn, chắc chắn hay xảy ra chém giết, liều mạng.

Ta đón lấy bình sứ, cầm trong tay, tự nhiên có chút thẹn thùng mà hỏi:

– Ngài thấy ta bắt nạt người, thấy ta đánh nhau, ngài không ghét bỏ ta đồi phong bại tục, thiếu tự trọng sao?

Hắn lại cười:

– Sao lại ghét bỏ ngươi? Cái gọi là danh môn khuê tú, vọng tộc quý tử trong kinh thành này chẳng qua chỉ là dối trá. Ta nhìn ngươi đánh bọn họ lại thấy rất hả dạ.

Không hiểu sao ta lại thấy lòng mình nhẹ nhõm như gỡ bỏ được tảng đá, tự hào nói giỡn:

– Vậy ngài đã nhìn thấy ta đánh nhau, sao không vào giúp một tay?

Hỏi xong thì ta hối hận, hắn đâu giống ta, sao phải giúp đỡ chứ, ta không nên đùa như vậy.

Tiêu Bạc Ngôn lại chẳng hề để ý, nói thẳng:

– Ta vốn nghĩ nếu ngươi đánh không lại, ta sẽ ra tay hỗ trợ, ai ngờ ngươi rất lợi hại đấy.

Hắn nói xong lại cười, rồi tiếp:

– Nhanh về tắm rồi bôi thuốc đi, mấy ngày nữa ngươi nghị hôn rồi, mặt vẫn còn vết thì e là không ổn.

– Nghị hôn?

À, chắc hắn nghe thấy ta nói chuyện với Tiêu Trạch. Ta vội vàng giải thích:

– Nghị hôn cái gì, ta nói bừa đấy. Kỳ thật người ta đến kinh thành thi cử, hai ta còn chưa gặp mặt, bát tự còn chưa trao. Ta nói vậy bởi Thái tử mắng ta không gả đi được.

Hắn lại cười cười:

– Sao mà không gả được? Huống chi giá trị của người phụ nữ không phải ở chỗ đàn ông có muốn hay không, ngươi không cần để ý.

– Cảm ơn, ngài đúng là người tốt.

Ngoại trừ tổ mẫu, hắn là người ngoài duy nhất nói như vậy với ta.

Từ đằng xa, không biết Tiêu Trạch đi tới lúc nào, vừa thấy chúng ta liền kêu lớn:

– Bạc Ngôn!

Ta bị dọa đến run cả chân.

Tiêu Bạc Ngôn quay lại nhìn, không kiêu ngạo không tự ti, chắp tay hành lễ:

– Thái tử điện hạ!

Tiêu Trạch nhìn ta một chút, ghét bỏ nói:

– Bạc Ngôn, làm sao ngươi lại ở đây cùng với nàng ta?

Tiêu Bạc Ngôn nhìn thoáng qua ta một cái, cụp mắt xuống:

– Thần vô ý giẫm phải váy của Giang tiểu thư, nên ở đây xin lỗi.

– À.

Tiêu Trạch thở nhẹ ra, nói:

– Xin lỗi gì chứ, chắc là nàng ta không chú ý, nên đụng phải ngươi chứ gì. Đừng đứng cùng nàng ta nữa, tới đây, ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi.

– Vâng!

Tiêu Bạc Ngôn gật gật đầu, nhìn ta ra hiệu rồi cất bước theo Tiêu Trạch.

Cẩu Thái tử.

Ta âm thầm lườm hắn một cái, sau đó mới cùng Chiếu Bích về nhà.

6.

Sau khi về nhà, sợ Giang Từ Nguyệt sẽ đến kêu thảm với phụ thân, thế nên ta không xử lý vết thương trên mặt nữa. “Ác nhân cáo trạng”, ta đi tìm phụ thân trước, khóc lóc một trận.

Giang Từ Nguyệt khi về là nhìn thấy cảnh ta đang ôm mặt khóc đến là bi thiết.

Phụ thân nhìn nó, tức giận hỏi:

– Tại sao hôm nay con cấu kết với người ngoài sỉ nhục tỷ tỷ của con?

Giang Từ Nguyệt bối rối, vội vàng giải thích:

– Con không cấu kết sỉ nhục tỷ ấy. Chính tỷ ấy xé con diều của con, các tiểu thư nhà khác bất bình thay con nên mới nói vài câu…

– Nói vài câu mà nói cho cái mặt thành như thế này hả?

Phụ thân tức giận đến đỏ bừng cả mặt:

– Con lại mà xem mặt mũi tỷ tỷ của con bị đánh thành dạng gì rồi? Còn chuyện con bảo tỷ tỷ con xé diều của con, con có bằng chứng không?

Giang Từ Nguyệt ấp úng không nên lời, sau đó dứt khoát tỏ vẻ vò mẻ không sợ vỡ, nói:

– Hôm nay chỉ có mình tỷ ấy không làm diều, rõ ràng… rõ ràng là tỷ ấy ghen tị với con.

Giang thị đứng bên cạnh sốt ruột như sắp nhảy lên rồi, nháy mắt cả ngày với Giang Từ Nguyệt không được, đành tự mình lâm trận.

– Lão gia, ngài bớt giận, hôm nay chúng ta không đi cùng, cũng không biết tình hình thực tế, từ trước đến giờ Từ Nguyệt tính tình mềm mỏng, ngài biết rồi mà, làm sao có khả năng bắt nạt A Vu được. Đương nhiên, ta cũng nghĩ A Vu không thể nói xấu Từ Nguyệt được, chắc là có hiểu lầm gì đó. Trong kinh thành này, các tiểu thư thế gia vẫn ghen ghét với A Vu, Từ Nguyệt nhà ta bao lâu rồi. Có khi bọn họ ở giữa châm ngòi ly gián thì sao.

Ồ, Giang thị quả nhiên dẻo miệng.

Phụ thân nghe có vẻ xuôi xuôi, chỉ sợ sẽ cảm thấy Giang Từ Nguyệt đúng là ngây thơ đáng thương, bị người ta lợi dụng.

Ta hơi nóng ruột, định mở miệng thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn:

– Hay cho câu bị người ngoài châm ngòi. Ta lại thấy đó là tâm không tốt, là lòi đuôi cáo thì có.

Là tổ mẫu.

Ta quay đầu lại, chỉ thấy tổ mẫu lạnh lùng nhìn mẹ con Giang thị, bà nghiến răng nghiến lợi nói:

– Châm ngòi như thế nào mà có thể để người ta đánh Kiều Kiều thành dạng này? Hả? Con gái của ngươi thì thong dong, sạch sẽ. Còn Kiều Kiều, ngươi nhìn đi, mặt bị đánh đến hỏng. Cho dù có hiểu lầm, cũng chưa từng thấy đánh người trong nhà đến vậy. Ta thấy, căn bản các người không coi bản thân là người Giang gia.

Một câu nói quá nặng, dọa cho Giang thị vội quỳ thẳng xuống đất

– Mẫu thân, Từ Nguyệt tuyệt đối không có ý này.

– Ta mặc kệ con bé có ý đó hay không. Kể từ hôm nay, Giang Từ Nguyệt cho đến khi xuất giá không được bước chân ra khỏi cửa một bước, nếu dám trái lời, thì cút khỏi Giang gia.

Giang thị bị dọa đến hoảng, quay đầu nhìn phụ thân, nước mắt như mưa.

Phụ thân cũng sững sờ một chút, vội đến đỡ tổ mẫu:

– Mẫu thân, liệu xử như vậy có phải quá…

– Sao? Con muốn cầu xin cho chúng? Rốt cuộc con có nhớ ai mới là con gái ruột của con không?

Phụ thân bị tổ mẫu lườm một cái, nháy mắt đành chịu thua, liên tục gật đầu:

– Không dám, không dám. Mẫu thân nói thế nào chính là thế đó, con tuyệt đối không nhiều lời.

Tổ mẫu hừ lạnh một tiếng, đến trước mặt ta, đau lòng xem xét vết thương:

– Kiều Kiều, con có đau không?

Kỳ thật không đau mấy, nhưng ta thích tổ mẫu thương xót ta.

Thế là ta nặn ra hai giọt nước mắt, tội nghiệp gật đầu:

– Đau, đau lắm ạ.

– Ôi đứa bé đáng thương của ta, tổ mẫu sẽ gọi lang trung nhanh chóng đến khám cho con nhé.

Bà lau vết bùn trên trán ta, nói tiếp:

– Con phải chịu thiệt thòi, sao không tìm tổ mẫu trước? Tìm cha con làm gì? Cha con có thương con đâu.

Phụ thân ta ỉu xìu:

– Mẫu thân sao lại nói như vậy? Con là cha ruột của con bé, sao lại không thương nó chứ?

Tổ mẫu lười nói chuyện với ông ấy, chỉ giục:

– Còn không mau đi gọi lang trung đi.

– Vâng!

Phụ thân ta ấm ức nhìn tổ mẫu rồi ra ngoài tìm lang trung.

Ta hít hít mũi, chui vào lòng tổ mẫu.

Kiếp trước ta với tổ mẫu cách lòng, với phụ thân mâu thuẫn, lâu rồi không được đối xử dịu dàng như vậy.

Từ nay về sau, Giang Từ Nguyệt sẽ không bao giờ xuất hiện khiến cho ta bực mình nữa.

Ta cũng bắt đầu có chút nóng ruột. Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp sang thu rồi, Man tộc sắp đột phá Yến Môn, xông thẳng về kinh thành, ta nhất định phải tìm cách trước để đưa cả nhà dọn đi, hoặc là để triều đình tăng cường thủ vệ Yến Môn.

Kiếp trước, thời điểm Tiêu Bạc Ngôn rời bỏ Yến Môn, nơi đó phòng thủ quá yếu mới tạo cơ hội cho Man tộc.

Nhưng mà, Tiêu Bạc Ngôn ở ngoài đã mười năm, khó khăn lắm mới hồi kinh được, chắc cũng không muốn quay về Yến Môn.

Vậy người nào có thể đi đây?

Đau đầu thật.

Không biết có trở ngại gì trên đường không mà ca ca nhà Lâm gia mãi không thấy tới.

Nửa tháng sau là đến sinh nhật của ta.

Sinh nhật mà, tất nhiên là ăn no say, ngủ thoải mái rồi.

Hôm đó, sau khi ăn trưa xong, ta nằm trên xích đu định ngủ thì Chiếu Bích chạy vào báo:

– Trong cung đưa tin tới, nói là Thái tử điện hạ muốn đến chúc mừng sinh nhật tiểu thư, nói tiểu thư chuẩn bị nghênh đón.

Ta mất cả hứng.

Cẩu Thái tử tới làm cái gì? Phân nửa chắc là do Hoàng hậu kêu hắn đến rồi.

Thật là, làm người ta mất cả ngủ.

– Không cần chuẩn bị gì đâu, đến thì tiếp.

Ta nhắm mắt ngủ tiếp.

Mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối rồi.

Ta dụi mắt, vặn eo, đi về hướng sảnh trước.

Chiếu Bích cuống quít ra đón:

– Tiểu thư, người tỉnh rồi. Thái tử điện hạ chờ người mấy canh giờ, uống hết hai ấm trà đó.

Ta sửng sốt:

– Thế sao em không gọi ta?

– Điện hạ không cho gọi, bảo đợi người tỉnh ạ.

À ha, thế thì trách ta sao được.

Ta ung dung đi tới, trông thấy Tiêu Trạch còn ngáp một cái:

– A, điện hạ tới rồi.

Tiêu Trạch đặt chén trà xuống, sắc mặt không đổi nhưng trong mắt ẩn chứa tức giận.

– Cuối cùng cũng tỉnh. Giang Vu, ngươi biết rõ Cô đã tới mà vẫn ngủ ngon được sao?

Ta không biết nói sao nữa.

– Điện hạ, ngài không gọi ta, nếu ngài cho người đến gọi là ta đã dậy và tới đây rồi.

Huống chi ta nào có biết hắn ta sẽ ở đây đợi ta lâu thế chứ.

Tiêu Trạch nghe vậy, mặt tái xanh, lộ rõ vẻ tức giận.

Trên bàn có một cái hộp rất xinh, ta cầm lên:

– Đây là gì thế?

Ta mở hộp ra, thấy bên trong là một bộ trang sức, tất cả đều là kiểu dáng mới nhất, được làm bằng chất liệu tốt nhất, khảm hồng ngọc và ngọc bích, rất tinh xảo.

– Đẹp quá, cho ta à?

Ta hớn hở lấy một cây trâm ra tự cài lên đầu mình.

Tiêu Trạch ủ rũ không vui, đáp:

– Đây là mẫu hậu đặc biệt làm cho ngươi, coi như là quà sinh nhật.

– Thì ra là của Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thật tốt, ta còn tưởng là của Điện hạ cho ta đấy.

Hắn nhìn ta tự xoay người tự khen lấy, sắc mặt dịu dần, đưa tay lên ngực, nói:

– Cô cũng cho ngươi…

– Cơ mà ta cũng đoán Điện hạ không rảnh để chuẩn bị quà cho ta. Mà kể cả có đi nữa, ta cũng không cần.

Ta gỡ trâm xuống, cong môi.

Vừa ngước mắt lên, lại thấy mặt hắn ta tối sầm lại.

– Điện hạ, ngài đưa tay lên ngực làm gì vậy?

Hắn quắc mắt nhìn ta, giận dữ:

– Ngứa! Gãi một chút!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.