7.
Tiêu Trạch rời khỏi chỗ ta thì đi với phụ thân để bàn chuyện, hai người bọn họ đến thư phòng, chắc là nói chuyện chính sự.
Chân trước hắn vừa đi thì chân sau tổ mẫu đã tới, bà nắm tay ta, vui mừng đến cong cả mắt:
– Kiều Kiều, ca ca nhà Lâm gia vào kinh rồi, con đi gặp nó đi.
Ta ngẩn người:
– Bảo quản gia đi đón không được sao ạ?
Tổ mẫu trách móc:
– Sao lại thế được, Lâm gia với nhà ta quan hệ thân thiết từ trước đến giờ, chủ nhà đi đón mới hợp lễ, cha con đang bề bộn, con đi không phải hợp lý sao?
Thôi thôi!
Tổ mẫu à, tính toán của người đến trẻ con cũng nhìn ra được!
Chẳng qua muốn ta nhân dịp này tiếp xúc với Lâm ca ca sao, ta đâu có ngốc.
– Không đi, con không đi đâu.
Ta tính đánh bài chuồn, tổ mẫu tối mặt lại:
– A Vu, có phải gần đây ta chiều con quá rồi đúng không?
Cứu mạng, ta sợ bà sẽ ra tay áp bức huyết mạch của mình thật đấy.
Ta lắp bắp, không muốn đi.
Tổ mẫu nghiêm túc nói:
– Chẳng lẽ ta lại hại con à? Nhanh lên, xe ngựa của Lâm gia sắp vào thành rồi, con đi đi.
Ta không từ chối được, đành lên xe ngựa đi đón người
Đêm xuống, đèn lên, đường phố bán dầu bán quả, bán đèn lồng cây quạt, chen chúc nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Xe ngựa khó khăn để đi qua.
Lúc sắp đến cổng phía nam, bỗng nhiên ta nghe phía trước có một trận hỗn loạn, sau đó, một tiếng hét chói tai xé toạc sự phồn hoa.
– Bắt lấy thích khách
Xung quanh bắt đầu nhốn nháo, tiếng la hét ầm ĩ tạo thành khung cảnh hỗn loạn, Chiếu Bích vội vàng vén rèm xe, nói:
– Tiểu thư, mau xuống đây.
Nhưng mà con ngựa bị kinh sợ, em ấy bị hất ra.
Ta hốt hoảng bám vào mép cửa sổ, nhưng vẫn bị quăng quật đến choáng váng. Lục phủ ngũ tạng đều bị đập đau. Lúc ta nghĩ mình sắp xong đời rồi thì đột nhiên vang lên tiếng thuần ngựa, xe ngựa từ từ dừng lại.
Màn xe bị xốc ngược lên
– Ngươi không sao chứ?
Một âm thanh quen thuộc vang lên, ta ngước mắt nhìn, Tiêu Bạc Ngôn đang cúi người trước mặt ta, như thần linh giáng thế.
Ta kém chút nữa là khóc òa lên.
– Ta… ọe!!!
Ta nôn khan một tiếng.
Tiêu Bạc Ngôn dìu ta, cũng không tránh đi, cứ như là không sợ ta sẽ nôn vào người hắn.
Một lúc sau ta hỏi hắn:
– Sao lại là ngài?
– Ta từ ngoại thành trở về, vừa lúc gặp hỗn loạn, xe ngựa phi nước đại, từ xa nhìn thấy là xe của ngươi, ta liền tới.
Ta lắc đầu, cười:
– Trông rõ là xe ngựa của ta mới ra tay? Ừm, nếu không phải ta thì ngài mặc kệ à?
Hắn cười nhạt, vẻ mặt đương nhiên:
– Đúng vậy, không liên quan thì ta quan tâm làm gì.
Ta ngạc nhiên một thoáng.
Không biết có phải do sự lạnh lùng của hắn khiến ta kinh ngạc hay không.
Bây giờ ta vẫn thấy ngạc nhiên rằng trong lòng hắn, ta có liên quan, đáng để hắn ra tay cứu giúp.
Lần trước ở ngoại thành, ta coi như vô tình va phải hắn, để hắn phá lệ giúp ta.
Nghĩ tới đây ta lại có chút vui vẻ.
Màn xe lại bị xốc lên lần nữa, Chiếu Bích hoảng loạn gọi:
– Tiểu thư, Người không sao chứ?… Cửu… cửu điện hạ?
Tiêu Bạc Ngôn không có phong hào, Chiếu Bích không biết nên xưng hô ra sao, cứ gọi hắn là Cửu điện hạ.
Hắn nhìn thoáng qua Chiếu Bích, đỡ ta dậy rồi hỏi:
– Muộn thế này ngươi còn đi ra ngoài, định làm gì à?
Ta ngẩn người. Hắn nhìn ta, chờ đợi.
Ta đành ấp úng trả lời:
– Ta đi đón một người biểu ca họ hàng xa.
Ban đầu thì chỉ là nói dối, không nghĩ là hắn lại nhớ rõ những gì ta đã nói trước đó.
Hắn nhíu mày, hỏi:
– Ô? Chẳng lẽ là người muốn nghị thân với ngươi, Lâm gia ca ca? Người nhà bảo ngươi đi đón hắn, chắc hẳn rất hài lòng, muốn các ngươi kết thành một cặp.
– Cũng không phải, ta không muốn đi, nhưng tổ mẫu nhất định bắt ta phải đi.
Hắn gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
– Ta đi cùng ngươi.
– Hở???
Hắn tỏ vẻ chính trực, nói:
– Dưới thành nam hơi loạn, một mình ngươi đi chỉ sợ không an toàn, có ta sẽ không xảy ra sự cố.
– Vậy ta nói với người ta thế nào?
– Cứ nói ta là người hầu của ngươi.
Vậy rất xấu hổ đó.
Người hầu.
Cảm giác khó chịu thật.
Chiếu Bích ngồi bên ngoài, xe ngựa lại tiếp tục đi đến cổng nam
Ta bước xuống xe, vừa nhìn quanh mà vừa cảm thấy buồn vô cớ.
Tổ mẫu nhất định rất thích Lâm ca ca, hai đời bà đều muốn ta gả cho người đó.
Ta chiều theo ý bà, nhất định bà sẽ rất vui.
Huống chi, Lâm gia ca ca về sau trở thành trọng thần, nghĩ tới nghĩ lui thì đó là một vị hôn phu hoàn mỹ.
Chỉ là không hiểu làm sao, lòng ta rất loạn, lại không mong người kia sẽ xuất hiện.
Chẳng lẽ, vì Tiêu Bạc Ngôn?
Ta bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng quạt quạt cho bớt nóng.
Không đến nửa chén trà, phía cửa nam một lang quân trẻ tuổi mang theo tôi tớ tiến vào, mặc một thân áo trắng, khí chất sạch sẽ, dáng dấp cũng rất tuấn tú.
Trông thấy Chiếu Bích giơ cái quạt có chữ Giang liền đi thẳng tới đây.
Chắp tay chào, không kiêu ngạo không tự ti, nói:
– Tại hạ Lâm Kinh Vũ ở U Châu, xin hỏi mấy vị, ai là người của Bình An hầu phủ?
Ta vội vàng bước ra đón, đưa tay đáp lễ:
– Lâm biểu ca, muội là Giang Vu, là tổ mẫu bảo muội đến đón huynh.
– Thì ra là biểu muội, hôm nay là sinh nhật muội mà phải phiền biểu muội đến đây tiếp đón, Lâm mỗ thật sự thấy ngại.
Lâm Kinh Vũ cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng.
– Không sao, tổ mẫu cũng là lo lắng cho Lâm biểu ca đi đường mệt nhọc, sợ không chiếu cố tốt cho huynh nên bảo muội tới, Lâm biểu ca, xe ngựa của huynh đâu?
Lâm Kinh Vũ nhất thời quẫn bách:
– Ta không có xe ngựa.
Ta chợt nhớ bây giờ Lâm Kinh Vũ bây giờ vẫn là thư sinh nghèo. Chắc là huynh ấy đi bộ tới.
Ta cũng lúng túng, vì ta cũng chỉ đi một chiếc xe.
Tổ mẫu cũng không nhắc nhở ta.
Có điều bà ấy không nhắc cũng đúng thôi, bà ước hai chúng ta chung một xe mà, bà tính toán rất tốt đấy.
Ta liền làm động tác mời:
– Kia, vậy huynh…
– Thôi, chúng ta đi bộ về đi, mới vào kinh, ta cũng muốn đi ngắm nhìn một chút.
– Được.
Lâm Kinh Vũ đúng là một người rất dễ tính.
Đi hai bước, huynh ấy lúng túng xấu hổ nói chuyện với ta. Hỏi tên Chiếu Bích, hỏi tên mã phu, cuối cùng hỏi đến tên Tiêu Bạc Ngôn.
Tiêu Bạc Ngôn thần sắc tự nhiên, cung kính khom người đáp:
– Tại hạ Ngô Tiểu Giang, là thư đồng của tiểu thư.
– Ngô đại ca hữu lễ.
Lâm Kinh Vũ bái qua Tiêu Bạc Ngôn, nhìn hắn rồi cảm thán với vẻ tiếc nuối:
– Ta thấy Ngô đại ca khí chất bất phàm, làm thư đồng thật sự uổng tài.
Tiêu Bạc Ngôn cười nhẹ:
– Không uổng, có thể ở bên cạnh tiểu thư, là Ngô mỗ may mắn.
Ta nghe lời này lại có chút mặt đỏ tim run.
Lâm Kinh Vũ chỉ biết gật đầu, không thì biết nói gì bây giờ.
Bầu không khí lại trở nên lúng túng.
Không có nhẽ lại một đường về nhà với huynh ấy, bị tổ mẫu ép buộc thành một cặp sao?
Ta nhìn trộm theo bước chân của Tiêu Bạc Ngôn, trong lòng bỗng thấy khó chịu.
Đáng tiếc hắn là tội thần, kể cả ta nguyện ý, thì từ trên xuống dưới Giang gia chắc chắn sẽ phản đối cật lực.
Ta thật sự không có cảm giác gì với Lâm Kinh Vũ, cũng không muốn bắt ép huynh ấy cùng chịu đựng. Con đường về nhà ngày càng gần, nếu vào rồi thì càng khó khăn hơn.
Ta tâm loạn ý phiền, suy nghĩ xem làm sao nói khéo với Lâm Kinh Vũ đừng để ý đến ta.
Lâm Kinh Vũ chợt dừng lại
– Giang biểu muội.
Huynh ấy nhìn ta do dự, giống như muốn nói mà lại không dám.
– Huynh sao thế?
Giây phút này ta cực kỳ sợ, sợ hắn sẽ đột ngột cầu hôn ta. Vậy nhưng huynh ấy lại chắp tay bái ta một bái:
– Giang biểu muội, ta càng nghĩ thì càng cảm thấy nên nói thật.
Huynh ấy nghiến răng, nói:
– Trước khi vào kinh, Bình An hầu phủ đã tiết lộ ý tứ muốn ta cầu hôn muội. Thế nhưng Lâm Kinh Vũ tự thấy mình không xứng với Giang biểu muội. Hơn nữa, ta cũng đã có ý trung nhân.
Ta ngây người hồi lâu mới phản ứng lại được.
Huynh ấy nói gì ấy nhỉ? Huynh ấy, huynh ấy, huynh ấy không thích ta.
Lâm Kinh Vũ nghĩ rằng ta đang khó chịu, vừa xin lỗi ta mà vừa thể hiện rõ quyết tâm của mình:
– Ta biết ta có lỗi với Giang biểu muội. Nhưng ta không thể cô phụ ý trung nhân của ta, mặc dù nàng ấy rất nghèo, lại bị câm điếc, nhưng trong mắt ta, nàng ấy là người tốt nhất. Dù có là công chúa hay tiên nữ ta cũng không thay đổi. Đời này, ngoại trừ nàng, ai ta cũng không cưới.
Huynh ấy yêu một cô gái nhỏ bị câm điếc chứ không lấy ta.
Làm sao ta trách huynh ấy được chứ, ta cảm kích còn không hết đây này.
Ta vô cùng vui sướng, cũng chắp tay đáp lễ huynh ấy:
– Lâm biểu ca, tâm ý của huynh muội đã rõ, muội rất kính trọng huynh, cũng sẽ ủng hộ huynh hết mình. Muội sẽ dàn xếp với tổ mẫu thật tốt, nhất định sẽ không khiến huynh khó xử.
Lâm Kinh Vũ cũng ngạc nhiên nhìn ta:
– Đa tạ Giang biểu muội, Giang biểu muội thực sự rất khéo léo, hiểu chuyện, nhất định sẽ tìm được lang quân tốt. Hầu phủ ta không vào đâu, Giang biểu muội, xin cáo biệt. À, đúng rồi, Giang biểu muội, sinh nhật vui vẻ.
– Đa tạ, Lâm biểu ca đi thong thả.
Lâm Kinh Vũ khom người bái một cái thật sâu rồi mới nhảy chân sáo, cùng lão bộc rời đi.
Cô gái nhỏ câm điếc kia, đúng thật là có phúc.
Ta bỗng nhiên thấy mũi cay cay, quay lại nhìn Tiêu Bạc Ngôn.
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười.
– Sao đấy? Đừng nói ta xúi quẩy, phá hỏng chuyện hôn sự tốt của ngươi nhé.
– Hứ! Bồi thường tiền cho ta đi!
– Tiền thì không có, nhưng đền cho ngươi một vài cái khác nhé!
Hắn nhìn về hướng bờ sông, vỗ tay mấy cái.
Chớp mắt, có tiếng ầm ầm vang lên, pháo hoa bắn lên nổ tung trên nền trời, sáng lóa chói mắt, che nửa bầu trời.
Mọi người trên phố kinh ngạc xôn xao, ồn ào.
Tiêu Bạc Ngôn cười dịu dàng nhìn ta, đáy mắt lấp lánh như ánh sao:
– Giang Vu, sinh nhật vui vẻ.
Lần này thì ta khóc thật.
Ta thút thít hỏi hắn:
– Ngài làm khi nào vậy?
– Lúc cửa nam, khi nghe Lâm Kinh Vũ nói hôm nay là sinh nhật ngươi, ta đã lén lút chuẩn bị.
Lén lút từng này cơ à? Ta thật không biết gì cả.
– Cảm ơn, Tiêu Bạc Ngôn!
Ta nhào tới ôm lấy hắn.
Chiếu Bích bị dọa phát hoảng.
Dù sao thì một tiểu thư khuê các cùng với một người đàn ông ôm ấp thì… vẫn là khác người.
– Tiểu thư! Tiểu thư! Không được!
Em ấy vội vã kéo giật ta ra.
Thời gian bắn pháo hoa trọn một chén trà. Rất nhiều người kéo đến xem.
Chơi lớn như vậy, khéo mà Tiêu Bạc Ngôn tiêu hết tiền mất.
Sau khi pháo tàn, gió thổi xua hết khói. Tất cả lại im ắng trở lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiêu Bạc Ngôn khẽ nói
– Về nhà đi!
– Được!
Ta lưu luyến, chưa muốn về.
Cách đó không xa, một đội ngự lâm quân chạy tới.
Ta dừng bước, hỏi Tiêu Bạc Ngôn
– Thích khách ở cửa nam chưa bắt được sao?
– Ừ! Chưa được.
– Thích khách đó là người ở đâu?
– Thân phận cụ thể thì chưa biết, theo nhân chứng kể lại thì có thể đó là Man tộc.
Man tộc! Man tộc!
Ta bỗng thấy phấn khích.
Tiêu Bạc Ngôn nhìn ta có chút nghi hoặc:
– Hình như ngươi rất thích thú?
Đương nhiên rồi. Ta quên luôn việc phải giấu, nhanh miệng nói luôn:
– Triều đình an bình vài chục năm, đã không còn đề phòng Man tộc. Có việc này làm kíp nổ, có lẽ triều đình sẽ coi trọng, tăng cường phòng thủ ở Yến Môn!
Hắn lại càng nghi ngờ:
– Quan hệ gì với Yến Môn?
Ta sững lại, lúc đó mới bừng tỉnh.
Hỏng rồi, ta đang nói cái gì đây?
Ấp úng một hồi, ta viện đại một cái cớ:
– Ta, ta nằm mơ… mơ thấy Yến Môn bị Man tộc đột phá, xông thẳng đến kinh thành, thương vong vô số.
– Chỉ vì một giấc mơ?
– Đúng vậy, dù sao, đây là đất nước của chúng ta mà.
Ta gật mạnh đầu.
Sau đó, ta thử thăm dò hỏi Tiêu Bạc Ngôn :
– Sao ngài không đồng ý trở về Yến Môn? Trấn thủ Yến Môn, bảo vệ nhiều người…
Hắn cắt ngang lời ta, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng:
– Nơi này không phải quê hương của ta, quốc gia này, không đáng để ta bảo vệ.
Ta ngẩn người.
Bỗng chốc hiểu ra, Diễm phi chết, chắc chắn đã tạo thành vết thương không thể chữa lành, đất nước này đối với hắn, hắn không có tình cảm.
Hắn nghĩ như vậy, ta cũng không cưỡng cầu làm gì.
– Vậy sau này ngài sẽ đi đâu?
– Miêu Cương!
Hắn nhìn về nơi xa xôi nào đó, nhạt giọng đáp:
– Về cố hương của mẫu phi.
Sắc trời mờ mịt, tiếng chim hót lạc đàn, kinh thành đã hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn muốn về Miêu Cương.
Ta hơi thất thần, nhưng cũng không làm gì hơn.
– Được rồi, ta về nhà đây.
Ta vẫy tay chào hắn, chạy về hướng cửa nhà.