Ai cũng nghe ra lời cảnh báo trong lời nói của Triệu Thanh Thiên.
Quận chúa dù có không cam lòng đến mấy, cũng chỉ có thể nghiến răng ra lệnh cho hộ vệ buông tay.
Nhưng trước khi rời đi, nàng nghiến chặt răng, nhìn phu quân, thề thốt như đinh đóng cột.
“Mộc Nam, hôn sự là do gia tộc định đoạt, ta không thể làm gì khác. Bất kể chàng có tin hay không, ta chỉ yêu một mình chàng.”
Phu quân nhìn vết máu loang lổ trên đất, hoảng sợ lùi lại một bước, thở phào nhẹ nhõm, “May quá, may quá.”
Sau đó ôm chặt ta vào lòng.
“A Yên, nàng sợ lắm phải không, là ta đến muộn rồi.”
09.
Phu quân nói rằng khi ra khỏi thôn đã gặp Triệu đại nhân.
Biết quận chúa ở đây, đại nhân đã đặc biệt phái người đến đây 「bảo vệ」, trước khi đi còn để lại mấy tên nha dịch tinh nhuệ trong thôn.
Ta đưa cơm cho nha dịch đại ca xong, liền đi vòng ra sau nơi ở của quận chúa.
Ngôi viện tạm thời được dọn ra này dựa vào vách đá, phía sau là con đường hẹp không có người qua lại, chỉ có ta thường đi hái thuốc.
Cách một bức tường, giọng nói sắc nhọn của quận chúa truyền đến rõ mồn một.
“Trước đây khi ta tức giận, Mộc Nam luôn nghĩ cách dỗ dành ta. Lần này ta chỉ trút giận, giết vài con gia súc thôi mà, Mộc Nam lại cố tình hạ thấp ta trước mặt người khác, không biết ả tiện nhân kia đã cho hắn uống thứ thuốc gì.”
Người lên tiếng là nha hoàn thân cận, “Quận chúa đừng trách, vương gia vẫn chưa khôi phục trí nhớ, chỉ cần người nhớ lại thì……”
“Nhưng hắn cứ trốn tránh ta, thế này thì bao giờ mới nhớ lại được!” Giọng quận chúa càng thêm tức giận.
“Nếu không phải năm đó hắn ngu ngốc ngã xuống vách đá, ta có phải gả cho tên vô dụng trăng hoa Thành Tương Tử đó không?”
Đối mặt với cơn thịnh nộ của chủ nhân, nha hoàn run rẩy nhắc lại, “Hôm đó vương phi của Mộc Vương đã nói, nói rằng nàng có thể giúp người…… không phải nô tỳ nghe nhầm chứ”
Không nghe nhầm.
Hôm đó ta đã nói với quận chúa rằng——「Ta có thể giúp ngươi.」
Một cái tát vang lên, “Vương phi gì chứ, chỉ là một thôn phụ, ả biết Mộc Nam sớm muộn gì cũng khôi phục trí nhớ, không dám làm trái ý ta, tất nhiên phải đến lấy lòng.”
Quận chúa mắng không ngừng, nói rằng vương phi Mộc Vương vốn chỉ có thể là nàng, vậy mà lại bị một thôn phụ giành mất, thật đáng ghê tởm.
Nha hoàn hùa theo nói rất lâu, cho đến khi quận chúa bình tĩnh lại đôi chút, rồi lại quay lại chủ đề——
“Thôn phụ kia được Triệu đại nhân gọi là thần y, lần trước làm thuốc mỡ cũng khá hiệu quả, có lẽ…… ả ta thật sự có cách khiến vương gia tỉnh táo lại.”
……
Không lâu sau khi ta từ nơi này trở về nhà.
Cảnh tượng tương tự, so với kiếp trước, thái độ của quận chúa đã hoàn toàn khác.
Kiếp trước, ta coi tính tình hung bạo của nàng là chút ngang ngược do từ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhung lụa nên luôn cảm thông cho nàng ta.
Vì vậy, khi nàng ta giả bộ yếu đuối, khóc lóc cầu xin ta hãy suy nghĩ cho tiền đồ của phu quân, ta đã mềm lòng buông tay.
Lần này, quận chúa lười đóng vai người yếu đuối si tình, thẳng thừng dùng mạng của Tiểu Thu để uy hiếp, trực tiếp ra lệnh cho ta nghĩ cách khiến phu quân khôi phục trí nhớ.
Nàng ta gào lên với vẻ mặt dữ tợn.
“Hôm đó vì ngươi đầu hàng, ta mới thả ả tiện nhân kia, nếu không thì một tên tri phủ cỏn con, căn bản không lọt nổi vào mắt ta.”
“Mộc Nam là rồng giữa mây, ngươi là một thôn phụ, lại liên lụy khiến hắn cả đời phải làm cá tôm dưới chân người, chẳng phải còn đáng chết hơn cả ả tiện nhân kia sao?”
“Nếu có thể giúp Mộc Nam khôi phục trí nhớ, coi như lập công chuộc tội, ta có thể tha cho hai người không chết, nếu không…… các ngươi sẽ còn thảm hơn cả những con gia súc kia.”
Ta cúi đầu, toàn thân run rẩy.
“Ngươi nên biết điều, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cố ý giúp đỡ ngươi, cho dù sau này ngươi muốn ở lại bên cạnh vương gia làm thiếp, cũng không phải không thể.”
Quận chúa đắc ý, tưởng rằng ta sợ hãi đến mất hết bình tĩnh, giọng điệu cũng dịu đi đôi phần.
Nhưng nàng không biết rằng ta đang cười, cười đến mức gần như ho ra cả máu trong cổ họng.
Đợi đến khi nàng ta gần như mất kiên nhẫn, ta mới ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng.
“Khôi phục trí nhớ thì chậm lắm, quận chúa sớm nên nhận ra, Mộc Vương căn bản không để tâm đến chuyện quá khứ. Thay vì để chàng nhớ lại tình cũ, chi bằng đổi một cách khác……”
“Lấy lại trái tim chàng.”
10
“Quận chúa dung nhan kiều diễm, chỉ có một khuyết điểm là làn da hơi ngăm.
“Đằng này ta lại trời sinh trắng trẻo, dù có dãi nắng dầm mưa, vẫn trắng nõn không tì vết, thực sự là đẹp càng thêm đẹp.
Ta chỉ là một thôn nữ, địa vị hèn kém, Mộc Vương bằng lòng cưới ta, chính là nhìn trúng điểm này.”
Ta nói lời khép nép, vẫn chọc giận quận chúa, nàng giơ tay tát một cái——Vết hằn đỏ ửng, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của ta.
Nàng trút giận xong, nhận lấy hộp kem dưỡng da ta đưa.
“Nếu dám hại ta, ta sẽ lột da ngươi.”
Hai ngày sau, người hầu gái da ngăm đen bên cạnh quận chúa bỗng trắng lên rất nhiều.
Sau đó, ta thường xuyên ra vào viện đó.
Da quận chúa cũng như trứng gà bóc vỏ, ngày một trắng hơn, dần dần trong suốt như ngọc.
Ngay cả những người dân trong làng vốn kiêng dè nàng cũng kinh ngạc trước nhan sắc thăng hạng nhanh chóng của nàng, thầm bàn tán nàng đã dùng tà thuật gì.
Quận chúa rất đắc ý, tâm trạng vui vẻ, đã lâu không gây sự với người khác.
Còn ta, mỗi lần từ chỗ nàng trở về, đều được ban thưởng không ít đồ quý giá.
Phu quân nhìn ta với ánh mắt dò xét, nhưng ta không nói, chàng cũng không hỏi.
Lòng đại phu nhân từ, đó là lời ta đã nói khi cứu chàng, chàng rất tin tưởng.
Nhưng chàng không biết——
Ta đã từng nghe được mưu tính cuối cùng của quận chúa bên ngoài bức tường.
Lúc đó, tỳ nữ bên cạnh cẩn thận hỏi, Mộc Vương tình thâm nghĩa trọng, sau khi hồi phục trí nhớ, có lẽ sẽ đưa vợ con hiện tại về phủ, có nên định ra quy củ trước không.
“Nàng ta muốn vào phủ, trừ khi ta chết.”
Quận chúa đập vỡ cốc, “Nhặt một người đàn ông mà ả tiện nhân kia đã dùng rồi, còn để nàng ta làm thiếp, vậy thì ta thà theo Thành Tương Tử, ít nhất thì mấy ả nữ nhân kia hắn đều nuôi bên ngoài.”
Không biết người tỳ nữ nói nhỏ cái gì, giọng quận chúa rất không kiên nhẫn.
“Có gì khó đâu, đợi Mộc Nam hồi phục trí nhớ trở về kinh, bảo Trần Tứ bọn chúng trừ khử tiện phụ và đứa con hoang đó. Tốt nhất là giống như lần trước, ra tay gọn gàng, chắc tên họ Triệu kia cũng không dám động đến ta. Cho dù Mộc Nam có nghi ngờ đôi chút, ta nói vài câu tình tứ, hắn còn nỡ trách ta sao?”
Nàng dừng lại một chút, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
“Không, không chỉ tiện phụ đó, cả ngôi làng này đều không thể để lại. Chỉ là lũ tôm tép ti tiện, vậy mà dám dung túng cho Mộc Nam.
“Nếu bây giờ Mộc Nam lưu lạc bên ngoài, nhìn thấy ta không biết sẽ cảm kích đến mức nào. Hắn bây giờ dám đối xử với ta như vậy, đều là do lũ dân làng này hại. Lũ ti tiện không biết trời cao đất rộng đó, đều đáng chết.”
……
Lòng đại phu nhân từ không sai.
Nhưng khi đối mặt với cầm thú, nguy hiểm đến tính mạng, mà vẫn muốn nhân từ, không phải là lương thiện, mà là ngu ngốc.
11.
Nửa tháng sau, khi thuốc mỡ sắp hết, ta ra khỏi làng hái thuốc.
Lúc trở về gặp mưa lớn, muộn một ngày mới về.
Vừa đến đầu làng, đã thấy chàng cầm ô đứng đợi bên đường, vừa thấy ta liền vội vàng chạy đến, nhìn ta từ trên xuống dưới, hỏi rõ nguyên do mới thở phào nhẹ nhõm.
Chúng ta nương tựa vào nhau đi về nhà, nhưng lại bị Tiểu Thu chặn lại ở cửa nhà.
Nàng lo lắng nói, một canh giờ trước, quận chúa đã sai người đưa Tiểu An đi.
Lòng ta chùng xuống, vội vàng quay người, nhưng bị chàng nắm tay, muốn cùng đi.
Ta lấy lý do không muốn chọc giận quận chúa để khuyên chàng, một mình đi đến đó.
Trong căn phòng gần đây thường xuyên lui tới, ta nhìn thấy Tiểu An ngay lập tức——