Hành Trình Cung Nữ Nghịch Tập

Chương 2


5
Kiếp trước, Tô Như Nguyệt ngày ngày khuyên ta nên an phận thủ thường.

Nhiều phi tần vào lãnh cung, nhưng nàng ta chưa từng thấy ai đi ra ngoài bao giờ.

Tuy nhiên ta không cam chịu số phận, không biết đã thêu bao nhiêu khăn, làm bao nhiêu giày mới có thể mua chuộc thị vệ canh gác.

Ta cầu xin hắn mang cho ta một ít thuốc độc.

Vì khao khát thoát khỏi lãnh cung, ta không tiếc mạo hiểm tính mạng, bỏ thuốc độc vào thức ăn.

Thuốc độc phát tác, ta phun ra máu tươi, ngã gục xuống đất không thể cử động.

Thị vệ nhân cơ hội báo cáo Hoàng Thượng, khiến người sinh nghi.

Hoàng Thượng cho rằng có người muốn hạ độc giết người diệt khẩu, chắc chắn có ẩn tình đằng sau sự việc.

Nhờ vậy, ta với Tô Như Nguyệt mới có thể thoát khỏi lãnh cung.

Nhưng kiếp này, ta lười quan tâm đến nàng ta.

Nếu nàng muốn tuân theo lý lẽ công đạo ở trong lòng người, an tâm chịu khổ trong lãnh cung, thì cứ tiếp tục chờ đợi đi.

Ta lấy ra một chiếc vòng tay vàng đưa cho thị vệ.

Hắn do dự, chần chừ không dám nhận.

Huynh đệ râu quai nón bên cạnh hắn thúc giục: “Quý Phi và Như phi không ưa nhau, có điều nàng chỉ là một cung nữ, chẳng ai quan tâm đâu.”

“Vệ Từ Hải, người trong lòng của ngươi sắp chạy đi rồi kìa, còn chần chừ gì nữa?”

Phải rèn sắt khi còn nóng, ta vội vàng nói: “Vệ đại ca, sau khi mọi việc thành công, ta sẽ hậu tạ gấp đôi.”

Vậy là ta và Vệ Từ Hải thỏa thuận xong giá cả.

Tháng sau là Tết Nguyên Đán, Hoàng Thượng sẽ rời cung chủ trì tế điện, lúc đó hầu hết thị vệ trong cung sẽ đi theo.

Hắn sẽ tìm cơ hội thả ta ra ngoài.

6
Tô Như Nguyệt không biết từ đâu nghe được tin ta đang mua chuộc thị vệ để trốn khỏi lãnh cung.

Nàng ta chạy đến chất vấn ta: “Ta nghe Hoàng thị vệ nói, ngươi đã hối lộ cho hai huynh đệ họ không ít thứ tốt, tính toán bỏ trốn khỏi lãnh cung à?”

Hoàng thị vệ là tên râu quai nón kia.

Ta quay người bỏ đi, trong lòng thầm trách móc tên thị vệ lắm lời.

Thấy ta không trả lời, nàng ta tức giận: “Đan Khê, sao ngươi có thể ích kỷ như vậy, chỉ lo cho bản thân mình?”

Ta quay lại nhìn chằm chằm nàng ta: “Mục tiêu của Quý phi là ngươi, ta vô tội bị liên lụy, giờ đây ngươi còn dám nói ta ích kỷ?”

Nàng ta ủy khuất, mở to đôi mắt: “Ngươi sao có thể nói chuyện với bổn cung như vậy!”

Ta trợn mắt: “Ngươi đã bị giáng chức xuống thứ dân, còn lấy mình ra làm trọng à?”

Có lẽ bị ta chọc vào chỗ đau, mặt nàng ta từ hồng chuyển sang trắng bệch: “… Thôi được rồi, xem như vì tình nghĩa xưa, bổn cung không so đo với ngươi.”

“Bổn cung không thể đi được cũng đành, nhưng ngươi hãy đến cứu những tỷ muội khác ra đi, các nàng thật sự đáng thương.”

Có điên không?

Bản thân mình rơi xuống hoàn cảnh như vậy rồi, còn bày đặt lòng thánh mẫu.

Ta liếc nhìn nàng ta một cái, với ý chí sắt đá quay trở về phòng.

Ban đêm, ta bị tiếng thét chói tai từ phòng nàng ta đánh thức.

“Cứu mạng! Chuột! Trời ơi! Có chuột trên giường ta!”

Kiếp trước, ta quét dọn phòng hai lần mỗi ngày, còn tìm đến hang chuột xung quanh tưới nước xua đuổi, nên trong phòng rất ít khi có chuột.

Kiếp này, Tô Như Nguyệt nuôi móng tay dài nhọn, việc nhà có thể không làm thì không làm, trong phòng kêu la om sòm, không có chuột mới là lạ.

Ta giả vờ không nghe thấy, trở mình tiếp tục ngủ.

Một lát sau, lại có tiếng nam nhân vang lên: “Được rồi, ta đã đuổi con chuột đi rồi, ngủ đi.”

Là giọng của Vệ Từ Hải.

Ta lăn ra khỏi giường, lén lút nghe lén ngoài cửa.

Trong phòng, Tô Như Nguyệt nức nở:

“Vệ đại ca, ta gặp ác mộng, ngươi khoan hẵn đi, ở lại với ta được không?”

Vệ Từ Hải thở dài: “Không ngờ Như phi nương nương từng được Hoàng Thượng sủng ái giờ đây lại rơi xuống vực sâu như vậy.”

“Kẻ phụ lòng luôn có đủ loại lý do lẫn nỗi khổ, mà người bị thương vĩnh viễn là những kẻ si tình.”

Câu nói này nói đúng tâm can Tô Như Nguyệt, cũng lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Hơn nữa, Tô Như Nguyệt tuổi trẻ xinh đẹp, lúc này hai mắt đẫm lệ mơ màng, nhất định vô cùng động lòng người.

Vệ Từ Hải nói tiếp: “Thực ra, ngày đó ta đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa người và Đan Khê cô nương.

“Người dù ở trong bùn lầy, vẫn giữ được lòng thiện, không quên quan tâm người khác, thực sự khiến người ta kính nể.

“Ti chức nguyện dốc hết sức lực, sẽ cố hết sức cứu người và những người khác ra khỏi đây.”

7
Tất niên đến thật nhanh!

Theo kế hoạch, sáng mùng một, Hoàng Thượng sẽ ra cung để tế trời.

Đêm giao thừa, bên ngoài tiếng pháo hoa rộn ràng, từng đợt nối tiếp nhau.

Ta đang nằm trên giường khát khao cuộc sống tương lai, bỗng lơ đãng ngửi thấy một mùi hương khét lẹt.

Khói nồng nặc ùa vào qua khe cửa.

Ta vội lấy khăn ướt che miệng mũi, rồi vọt ra khỏi phòng.

May mắn là ta tốt số, phòng ta cách cửa cung không xa, chỉ bị thương nhẹ ngoài da. Tô Như Nguyệt được thị vệ trong cung âm thầm bảo vệ, nên đã được cứu ra khỏi đám cháy trước tiên.

Nhưng những nữ nhân điên khùng kia thì không được may mắn như vậy. Họ thần trí không tỉnh táo, không biết tự cứu mình, bị ngọn lửa lớn bủa vây, hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi, gào khóc không ngừng.

Đến khi đám cháy được dập tắt, Hoàng Thượng và Thái Hậu đích thân đến hiện trường, thì số người chết lẫn bị thương đã hơn một nửa.

Tô Như Nguyệt toàn thân ướt đẫm, run bần bật trong gió lạnh. Nhìn thấy bóng người vàng son kia tiến đến, nàng ta run rẩy quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nghẹn ngào hô lên: “Hoàng Thượng vạn phúc kim an… Thứ dân Tô Như Nguyệt xin được thỉnh an Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng gần như đã tiêu hết tức giận, thấy nàng ta thảm thương như vậy, trong lòng cũng không nỡ, bèn cởi áo choàng của mình khoác thêm cho nàng ta.

Nhìn thấy lãnh cung gần như bị thiêu rụi thành tro tàn, Hoàng Thượng không khỏi nghi ngờ:

“Lãnh cung cách xa địa điểm bắn pháo hoa, vậy làm sao lại đột nhiên bốc cháy?

“Liệu đây có phải là tai nạn ngoài ý muốn, hay có người muốn nhân cơ hội giết Như Nguyệt diệt khẩu?

Đúng vậy, việc phóng hỏa sẽ chỉ càng khiến Hoàng Thượng nghi ngờ hơn.

Hoàng Thượng ra lệnh thả Tô Như Nguyệt ra khỏi lãnh cung, tạm thời an bài nàng ta tại cung Thiên Điên, chờ đến khi tra ra manh mối mới định đoạt.

Tô Như Nguyệt thở dài một tiếng.

Buổi tối, ta nhìn thấy Vệ Từ Hải lén lút đến gặp nàng ta.

Nàng ta vui mừng khôn xiết: “Vệ đại ca quả thật thông minh, nghĩ ra được diệu kế che mắt người này.”

Hóa ra, việc phóng hỏa đốt lãnh cung là do Tô Như Nguyệt và Vệ Từ Hải cùng nhau bàn ra để tìm cách trốn thoát.

Vệ Từ Hải nhân lúc trời lộng gió đã lén lút đốt một đống cỏ khô.

Trong cung từ xưa đến nay vốn có tục lệ bắn pháo hoa vào đêm giao thừa.

Như vậy, nếu tra xét, họ cũng có thể nói rằng vụ hỏa hoạn là do pháo hoa gây ra ngoài ý muốn.

Lãnh cung bốc cháy, nhiều người không kịp chạy thoát, thiệt mạng trong biển lửa. Tuy nhiên, Tô Như Nguyệt, người luôn được ca ngợi hiền lành thục đức lại cảm thấy đấy là may mắn!

Thảo nào nàng ta được cứu nhanh như vậy!

Tô Như Nguyệt giọng điệu nhẹ nhàng, pha chút tiếc nuối: “Chỉ tiếc những tỷ muội kia không thể thoát ra được.”

Vệ Từ Hải nói: “Dù sao họ đều đã trở nên điên loạn, bị giam cầm trong lãnh cung chịu tội, chết đi cũng coi như là một sự giải thoát.”

Tô Như Nguyệt lau nước mắt: “Ngươi nói cũng có lý…”

Ánh mắt Vệ Từ Hải đầy vẻ không cam lòng: “Chủ tử nương nương chớ nên đau buồn, mỗi người có một số mệnh khác nhau, đây đều là do trời định.”
Ta gần như không thể tin vào tai mình, nhịn không được phỉ nhổ.

Rõ ràng là hai người các ngươi đã gây tội ác, còn muốn đổ lỗi cho ông trời trên cao!

Sao ông ấy không giáng sấm sét đánh chết hai người các ngươi đi!

Vệ Từ Hải do dự một lát, nhắc đến ta: “Cũng may ta không phụ lòng tin, đã cứu Đan Khê cô nương ra ngoài cùng.”

Tô Như Nguyệt đảo mắt: “Tuy rằng Đan Khê gần đây có chút kỳ quặc, nhưng nàng là nhân chứng quan trọng trong vụ việc đêm đó, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, không nói lời thừa thãi, thì tạm thời sẽ không truy cứu chuyện nàng dám vô lễ với ta trong lãnh cung.”

“Nương nương thật nhân hậu.”

Nhưng ta bắt gặp tia sáng lờ mờ trong mắt nàng ta.

Xem ra, ta tuyệt đối không thể tiếp tục ở bên cạnh nàng ta.

Tô Như Nguyệt tiếp tục nói: “Hoàng Thượng thánh minh, hẳn sẽ sớm tra ra chân tướng việc ta và phụ thân bị Quý phi hãm hại. Đến lúc đó, Hoàng Thượng nhất định sẽ phục hồi phân vị cho ta.

“Bổn cung nhất định sẽ hậu tạ Vệ đại ca một cách hậu hĩnh.”

Vệ Từ Hải cả người cứng đờ, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, nữ tử từng hứa hẹn cùng ta nay đã trở thành Uyển quý nhân của Hoàng Thượng.”

Trốn ở sau cột nghe lén, ta bị tin tức này làm cho choáng váng.

Hóa ra, trong thời gian Tô Như Nguyệt bị giam cầm trong lãnh cung, Uyển quý nhân mới của Hoàng Thượng lại có quan hệ như vậy với Vệ Từ Hải!

Ngay lập tức, ta nảy ra một ý hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.