11
Vào lúc ta đỡ Uyển phi lên đường đi thị tẩm, thì gặp được Vệ Từ Hải đã sớm chờ ở đó.
Hắn chặn chúng ta lại, ánh mắt sắc bén lướt qua ta: “Tốt, tốt, giờ những kẻ phụ lòng đều hợp lại với nhau!”
Nói xong, hắn nhìn Uyển phi với ánh mắt nặng nề: “Tình Uyển, ngươi ruồng bỏ tình cảm giữa chúng ta để được cái gì?
“Chẳng lẽ ở bên một nam nhân không yêu mình chính là cuộc sống ngươi hằng mong muốn?”
Ta bước lên trước một bước, che chắn trước mặt Uyển phi: “Vệ thị vệ nói năng cẩn thận, Uyển phi nương nương đối với Hoàng Thượng chính là tình thâm nghĩa trọng.”
“Tất nhiên, Hoàng Thượng đối với nương nương cũng là ân sủng có thừa, cuộc sống như vậy ai mà không muốn?”
Vệ Từ Hải lắc đầu khổ sở: “Tình Uyển, ngươi thay đổi rồi, trở nên ái mộ hư vinh, rõ ràng trước kia ngươi không phải người như thế ——”
Uyển phi nghe vậy không kìm được kích động: “Rõ ràng là lúc trước ngươi không có ý chí tiến thủ, chẳng lẽ người khác phải bị cột chặt vào ngươi chìm nổi cả đời hay sao?
“Ngươi luôn miệng nói muốn nỗ lực, nhưng khi ở cùng Hoàng Hồ Tử, ngươi không phải uống rượu đánh bài, thì chính là lười nhác.”
“Khi ta bị Quý Phi tra tấn ngươi đang làm gì? Chờ ngươi phải chờ tới khi nào?
“Chẳng lẽ phải bỏ cả mạng thì mới không khiến ngươi thất vọng?”
Ta đưa mắt ra hiệu cho Tình Uyển, ý bảo nàng đừng nhiều lời.
Quay đầu lại ta quát lớn với Vệ Từ Hải: “Vệ thị vệ, ngươi chỉ là một thị vệ tam đẳng, còn đây là tẩm điện phi tần của Hoàng Thượng, đây là nơi ngươi được phép đến à?”
“Huống hồ lời nói việc làm của ngươi thật vô phép tắc, dĩ hạ phạm thượng, phải vả miệng!”
Ta giả vờ muốn gọi người đến, trên mặt Vệ Từ Hải lộ vẻ hoảng loạn.
Uyển phi lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng: “Thôi! Bổn cung niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lần này sẽ tha cho ngươi, còn không mau cút đi?”
Thấy Vệ Từ Hải đã đi xa, ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương nương, nói nhiều sai nhiều, tai vách mạch rừng.”
Nàng cầm tay của ta: “Ngươi nói đúng, Đan Khê, ta nên cảm ơn ngươi.”
Nhìn thấy ánh mắt thoáng buồn của Uyển phi, ta lập tức lên tiếng động viên nàng:
“Tòng quân ai mà không muốn làm tướng, hoài bão vươn cao không có gì sai trái.”
“Nô tỳ vô cùng ngưỡng mộ sự nỗ lực của nương nương, tương lai nương nương chắc chắn sẽ đứng ở vị trí cao nhất, ngắm nhìn mọi ngọn núi nhỏ bé dưới chân.”
Uyển phi lấy lại tinh thần nhanh hơn ta tưởng, chỉ sau một chén trà nhỏ, nàng đã lấy lại phong thái thường ngày:
“Đúng vậy, trước đây ta chỉ mong thoát khỏi Quý Phi là mãn nguyện, sau đó lại nghĩ làm cung nữ trong cung cũng tốt.
“Rồi từ cung nữ ngự tiền, ta lại mong muốn trở thành một cung chủ.”
“Giờ đây nghe ngươi nói, ta còn có thể tiếp tục tiến xa hơn nữa.”
“Cảm giác này thật tuyệt vời, tốt hơn nhiều so với việc đặt hy vọng vào mấy tên nam nhân không đáng tin cậy.”
“Đan Khê, Tô Như Nguyệt thật may mắn có được một tỳ nữ trung thành như ngươi, nhưng đáng tiếc là nàng ta không biết trân trọng.”
12
Bên khu vực bãi săn quản lý lỏng lẻo hơn hẳn so với trong cung.
Khi Tình Uyển đi thị tẩm, ta lững thững bước ra ngoài, đi đến bên hồ để hít thở không khí trong lành.
Từ xa vọng lại tiếng nói chuyện khe khẽ dưới tán cây. Ta rón rén tiến đến gần, nhìn thấy vệ sĩ Hải đang ôm bầu rượu, cùng Tô Như Nguyệt sóng vai ngồi bên nhau.
Hắn kể lại lần đầu tiên gặp Uyển phi cho Tô Như Nguyệt, trách móc Uyển phi đã không còn là nữ tử hiền thục, dịu dàng như trước.
Tô Như Nguyệt an ủi Vệ Từ Hải, thỉnh thoảng lại lấy khăn lau nước mắt cho hắn.
Cuối thu, tiết trời mát mẻ, trăng sáng vằng vặc.
Hai người trò chuyện, càng nói càng gần gũi nhau, bầu không khí cũng dần trở nên ái muội.
Không lâu sau, họ ôm lấy nhau.
Vệ Từ Hải nghe Tô Như Nguyệt nói: “Vệ Từ Hải, đừng để lời xảo trá của ả lừa gạt, có nô tì nào mà không bị đánh cơ chứ?
“Tất cả chỉ là do ả ta lấy cớ mà thôi.”
“Nhưng thực ra, chính ngươi nên tự đau lòng cho bản thân đi.”
Ta kể lại mọi chuyện cho Uyển phi nghe, không sót một chi tiết nào.
Nàng kêu ta nên để ý thêm, không nên vội vàng bứt dây động rừng.
Tuy nhiên, ta không ngờ rằng Tô Như Nguyệt lại hành động nhanh đến vậy.
Ngay ngày hôm sau, Tô Như Nguyệt giả vờ ngã xuống nước khi đang đi dạo trên ngắm cảnh đài.
Lúc đó, Hoàng Thượng và Uyển phi đang xem diễn ở gần đó.
Khi Hoàng Thượng chạy đến, Tô Như Nguyệt đã tái nhợt mặt mày, run rẩy trong chăn bông.
Vệ Từ Hải cũng ướt sũng người, cúi đầu đứng sang một bên.
Thái y đến xem qua, cho biết Tô Như Nguyệt chỉ bị hoảng sợ nhẹ, may mắn Vệ Từ Hải đã kịp thời cứu giúp nên không nguy hiểm đến tính mạng. Cung nữ bên cạnh Tô Như Nguyệt lập tức nhân cơ hội nói: “Nương nương nhớ thương Hoàng Thượng nên mới đến ngắm cảnh đài ôn lại kỉ niệm xưa.”
Nhìn thấy Tô Như Nguyệt yếu ớt, đáng thương, Hoàng Thượng lại nhớ đến việc đã lâu không dành thời gian cho nàng ta, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Để an ủi Tô Như Nguyệt, Hoàng Thượng đã ở lại cung Như phi đêm đó, thuận tay ban thưởng hậu hĩnh cho Vệ Từ Hải vì đã cứu Tô Như Nguyệt.
Vệ Từ Hải được thăng chức lên nhị đẳng thị vệ, còn nhận một trăm lượng vàng.
Tô Như Nguyệt ôm lấy Hoàng Thượng, trong mắt rưng rưng niềm vui sướng không thể che giấu.
Nhìn cảnh đó, ta thầm mỉa mai. xem ra Tô Như Nguyệt luôn luôn tỏ ra thanh tao, không màng danh lợi, thế nhưng lại có thủ đoạn vô cùng cao cường, dù là Uyển phi vẫn không thể đấu lại nàng ta.
13
Hai tháng sau khi Tô Như Nguyệt rơi xuống nước, Hoàng Thượng càng thêm yêu thương, quan tâm đến nàng ta.
Mùa thu đã sang, Tô Như Nguyệt bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn, nôn mửa, nhiều khả năng là có thai.
Sau khi Quý phi bị sảy thai, đã lâu rồi trong cung không có tin vui như vậy. Hơn nữa, đây là đứa con đầu lòng của Tô Như Nguyệt sau nhiều năm mong mỏi, nàng ta coi nó như báu vật.
Hoàng Thượng cũng vô cùng coi trọng đứa bé này, đặc biệt là khi Khâm Thiên Giám báo cáo rằng đứa con đầu lòng sinh ra trong cung năm nay sẽ có số mệnh vô cùng quý giá.
Điều này càng khiến Hoàng Thượng thường xuyên lui tới Tồn Cúc điện. Tần suất Hoàng Thượng đến Trường Xuân Cung giảm hẳn.
Tình Uyển vì thế mà buồn bã, u uất cả ngày.
Nàng ăn không ngon, ngủ không yên, ta phải mời thái y đến xem mạch nhiều lần, đều được chẩn đoán là do gan tích tụ.
Tô Như Nguyệt đắc ý vô cùng, càng không che giấu sự khinh thường đối với Uyển phi.
Hai người gặp nhau ở dãy Trường Nhai, Tô Như Nguyệt cố tình vén áo khoe bụng bầu để chế giễu Uyển phi: “Lâu rồi không gặp Uyển phi muội muội, sao sắc mặt muội muội lại tệ đến vậy? Chắc là do lâu rồi không được gặp Hoàng Thượng nên tương tư thành bệnh rồi nhỉ?”
Tình Uyển không muốn tranh luận với Tô Như Nguyệt, nhưng nàng ta lại không chịu buông tha.
Nàng ta nhìn Uyển phi, cũng nhìn cả ta, nói: “Nhân quả báo ứng, ai làm điều ác sẽ phải gánh chịu hậu quả. Kẻ thất tín bội nghĩa ắt sẽ có kết cục như ngày hôm nay.”
Trán Uyển phi lấm tấm mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: “Trước kia Quý Phi vu cáo tỷ tỷ, dùng lời ngon ngọt lừa gạt Hoàng Thượng, khiến tỷ tỷ phải chịu khổ ở lãnh cung. Lúc ấy tỷ tỷ biết rõ Hoàng Thượng cũng khổ tâm, người ắt hẳn hiểu rằng hậu cung ai cũng có nỗi khổ riêng.”
Tô Như Nguyệt nhướng mày, khinh thường buông một câu: “Ngươi muốn tranh công với ta sao? Ta không cần ngươi giúp ta hạ bệ Quý Phi. Huống hồ, ta nhìn ngươi từ trước đến nay, chưa từng thấy ngươi có gì khổ. Ngươi cứ chờ xem, nợ nần sớm muộn cũng phải trả.”
Lời nói của Tô Như Nguyệt rõ ràng là lời đe dọa. Ai cũng đồn rằng dựa vào đứa con trong bụng lẫn địa vị hiện tại, Tô Như Nguyệt sẽ dễ dàng trở thành Hoàng Hậu.
Tình Uyển bị sự việc này làm hoảng sợ, sau khi trở về, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng. Ngoài cung cũng không yên bình, lúc này phương nam lại xảy ra lũ lụt. Tên quan coi việc xem thiên văn lợi dụng cơ hội này chạy đến trước mặt Hoàng Thượng tâu rằng tất cả đều do tai tinh trong hậu cung khắc chế phúc tinh, khiến chính khí suy yếu, tà khí lấn át.
Hoàng Thượng ra lệnh cho Khâm Thiên Giám giải thích rõ ràng. Khâm Thiên Giám tâu rằng: “Hậu cung có hai vị phi tần có địa vị cao nhất, một vị là phúc tinh, một vị khác là tai tinh.”
Vị trí Hoàng Hậu vẫn đang bỏ trống cho đến nay, hai vị phi tần có địa vị cao nhất đó là Như phi và Uyển phi.
Hiện tại, Như phi sắc mặt hồng hào, được Hoàng Thượng vô cùng sủng ái, và còn mang thai Hoàng Tử có số mệnh vô cùng quý giá.
Ngược lại, Uyển phi thì gần như thất sủng, cả người xanh xao vàng vọt, liên tục ốm đau không ra ngoài.
Như vậy, ai đúng ai sai dường như đã rõ ràng.
Tô Như Nguyệt vỗ nhẹ bụng nhỏ, tiếp tục hỏi: “Vậy “chính không áp tà” có ý nghĩa gì?”
Khâm Thiên Giám đáp: “Vị tai tinh kia đã lừa trên gạt dưới, lại còn mưu đồ cản trở Hoàng Thượng, do đó đã chọc giận trời cao giáng xuống tai họa.”
Tô Như Nguyệt giả vờ khóc, nhẹ nhàng nói: “Bổn cung và Hoàng Thượng từ nhỏ đã thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau từ trong ra ngoài.”
“Chẳng biết Uyển phi có lừa dối Hoàng Thượng hay không?”
Sắc mặt Hoàng Thượng trở nên u ám, lập tức hạ lệnh cho người đưa Uyển phi đến để tra hỏi.