Hẹn Ước Đến Bạc Đầu
Ta và Chu Huyền Cảnh là phu thê đã mười năm.
Mặc dù còn trẻ nhưng chàng ấy rất trầm ổn, cộng thêm thủ đoạn tàn nhẫn nên người trong cung đều vô cùng sợ hãi chàng ấy.
Chỉ khi ở cạnh ta, chàng ấy mới có thể thả lỏng không chút đề phòng.
Chàng ấy còn từng tự tay trồng đầy hoa hải đường - loài hoa mà ta yêu nhất khắp hoàng cung để ta ngắm nhìn thỏa thích.
Thoáng chốc đã 10 năm, biểu muội vừa mới cập kê của ta vào cung.
Chu Huyền Cảnh vừa thấy muội ấy lập tức thất thố, không những phong muội ấy làm quận chúa, còn chặt bỏ tất cả hoa hải đường trong cung, trồng đầy thược dược mà muội ấy thích, hai người họ chơi đùa ngày ngày đêm đêm.
Chàng ấy nhìn muội ấy đến ngẩn ngơ: “Nàng biết không, nàng ấy cực kỳ giống nàng khi còn trẻ.”
Phải rồi, ta đã không còn trẻ nữa.
Còn Chu Huyền Cảnh, chàng ấy vẫn thích gương mặt trẻ tuổi, cô nương xinh đẹp kia.
Cuối cùng, ta quyết định từ bỏ.
Trả lại kim ấn sách bảo lại cho chàng ấy, từ nay về sau đóng kín cửa cung, sống chết không gặp.
Nhưng rồi chàng ấy lại hối hận.