Nhưng mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì nhận thức về Dung Thần trong lòng tôi đã có sự thay đổi vô cùng lớn.
Nghĩ đến lúc sáng khi tôi vừa xuống lầu anh vẫn luôn ngồi một chỗ không đứng dậy, lúc đó tôi cứ nghĩ là do anh quá kiêu căng, bây giờ mới biết hóa ra là do chân anh đau đến mức không thể đứng dậy nổi.
Hiện tại cũng đã qua hai ba ngày nhưng lúc đi đường chân anh vẫn còn có chút đau.
Nhìn thấy ông nội từ thư phòng đi ra, tôi nhịn không được đưa tay giật nhẹ ống tay áo của anh:
“Chân anh có còn đau không?”
Dung Thần hạ mắt nhìn bàn tay đang nắm ống tay áo kia của tôi, sau một hồi lâu mới lên tiếng:
“Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng lúc đi lại vẫn còn hơi đau.”
“Anh có thường xuyên bôi thuốc không?”
“Cũng không có nhớ nên thường xuyên quên bôi.”
“Vậy về sau em là báo thức của anh, nhắc nhở anh bôi thuốc đúng giờ.”
Dung Thần nở một nụ cười ẩn ý, lúc tôi buông tay ra anh lại trở tay mà nắm ngược lại bàn tay tôi:
“Được, vậy sau này nhờ em giúp anh vậy.”
29.
Nhưng tôi không ngờ rằng, từ mỗi ngày đúng giờ nhắc nhở anh thoa thuốc lại biến thành mỗi ngày đúng giờ giúp anh thoa thuốc.
Tôi bây giờ càng thêm hiểu rõ về tính cách của Dung Thần, đây vốn là người đàn ông được đằng chân lân đằng đầu mà. Thậm chí còn không ngại mà sử dụng khổ nhục kế để dỗ dành tôi, khiến tôi chủ động hôn anh.
Mang thai đến tháng thứ năm, quan hệ giữa tôi và Dung Thần ngày càng tự nhiên, gắn bó. Lúc tôi gọi điện mời Bảo Di đến nhà làm khách cậu ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Cho đến lúc Dung Thần đi vào thư phòng làm việc, cậu ấy mới kích động trợn tròn hai mắt giữ chặt lấy tay tôi, giọng nói cũng lạc hẳn đi:
“Vậy nên Thương Thương à người ngủ cùng cậu đêm đó là thái tử nhà họ Dung sao, chị em à cậu không hổ là bạn thân của tớ, ánh mắt đúng là vô cùng chuẩn xác, lần đầu tiên nếm thử trái cấm lại chọn đúng ngay thái tử nhà họ Dung. Trời ơi, đến khi nào mình mới có được may mắn như thế này chứ. Cậu mau mau nói cho mình biết, lăn giường với người thừa kế hàng đầu Úc thành là cảm giác như thế nào đi, có phải là vô cùng dũng mãnh, một đêm làm bảy lần cũng không đủ đúng không…”
Tôi dở khóc dở cười cầm lấy trái nho mà nhét vào cái miệng nhỏ đang không ngừng liếng thoắng của cậu ấy:
“Cậu cũng nên dừng lại để lấy hơi đi, đừng để mình đứt hơi mà ngất ra đấy.”
“Ô ô ô ô, uổng công mình xem cậu là chị em tốt cậu lại giấu mình kỹ như vậy. Thái tử phi điện hạ, năm đó ta và người bị thế lực lớn chia cắt, hiện tại khó khăn lắm mới gặp lại, người không thể làm như không quen biết ta nhaaa….”
Tôi bị cậu ấy chọc cho bật cười, nhưng lại nhịn không được mà đỏ mắt nghẹn ngào, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy:
“Bảo Di, từ lúc mình mới bước chân đến Cảng thành chỉ có duy nhất một người bạn thân là cậu, cậu vĩnh viễn sẽ là người bạn thân nhất của mình, mặc kệ là trước đây hay sau này mình có trở thành ai đi chăng nữa thì điều này vẫn không bao giờ thay đổi.”
“Thương Thương, cậu thật đáng ghét, sao tự nhiên lại nói chuyện sến như vậy chứ, làm cho mình cũng muốn khóc theo đây này.”
Tôi rơi nước mắt, Bảo Di cũng không nhịn được mà khóc theo.
Dung Thần trên phòng nghe được động tĩnh, xém chút nữa bị dọa đến hồn bay phách tán. Chạy vội xuống lầu, thấy hai chúng tôi ôm nhau khóc còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, ngay cả giọng nói cũng run run:
“Thương Thương, có phải em có chỗ nào khó chịu hay không?”
Dung Thần kéo tôi vào trong n.g.ự.c anh, xem xét cẩn thận từng li từng tí.
“Không có chuyện gì đâu anh, em và Bảo Di đang nói chuyện rất vui vẻ.”
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
Dung Thần vẫn còn nghi ngờ mà nhìn tôi, lại đưa tay sờ lên chiếc bụng đã nhô ra của tôi nói:
“Tiểu tử thúi trong bụng không có phá em chứ?”
Hai chúng tôi đến bây giờ vẫn không xét nghiệm giới tính của đứa bé, nhưng vì trong khoản thời gian mang thai tôi có triệu chứng khá nặng nên Dung Thần vẫn cho rằng trong bụng tôi là một bé trai cho nên mới có giọng điệu như vậy.
Mà anh có vẻ cũng không quá thích con trai, vẫn luôn nói với tôi rằng anh muốn có một cô công chúa nhỏ giống tôi vậy.
“Không có, bé con rất ngoan.” Tôi không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái, nếu để bé con trong bụng nghe được ba nó gọi nó là tiểu tử thúi sẽ không vui đâu.
Bảo Di vội đứng dậy cầm lấy túi xách chạy trối chết:
“Mình đi rước đây Thương Thương, bát cẩu lương này mình từ chối nhận nhaa…”