Hiểu Lầm Ngọt Ngào

Chương 13: Hoàn


Tôi nhìn về phía bóng lưng của Bảo Di đang chạy xa, không khỏi bật cười thành tiếng.

Chị em tốt, tình yêu viên mãn, tôi hình như đều đã có được hết.

“Về sau bảo cô ấy ít tới thôi.”

“Cô ấy vừa tới em liền không thèm để ý đến anh.”

“Đâu có, Bảo Di cũng là lần đầu tiên tới đây đó.”

“Tóm lại em không thể thiên vị.”

“Em thiên vị chỗ nào chứ.”

“Vậy em hôn anh một cái, Trình Thương Thương, em phải hôn cho nghiêm túc, không được qua loa như những lần trước đâu.”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, chạm đến gương mặt làm người ta mê muội kia, nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi con ngươi đen láy, trong chỗ sâu nhất phản chiếu hình ảnh tôi, cũng chỉ có duy nhất một mình tôi. Tim tôi không khỏi rung động, ngửa mặt hôn lên môi anh. Dung Thần đưa tay đỡ lấy gáy tôi, giữ chặt làm cho nụ hôn càng thêm sâu.

30.

Tôi hạ sinh cho Dung Thần một cô con gái, mắt mũi thì giống tôi còn hàng lông mày lại như một khuôn đúc ra với Dung Thần.

Lúc con gái vừa tròn một tháng, hai chúng tôi đã tổ chức hôn lễ tại một hòn đảo vô cùng xinh đẹp. Trước khi hôn lễ diễn ra, tôi ngoài ý muốn nhận được một cuộc điện thoại.

Dung Thần nổi cơn ghen, ôm con gái đứng một bên mà nhìn tôi. Tôi khẽ nở một nụ cười trấn an, nhéo nhéo ngón tay của anh sau đó mới nhận điện thoại:

“Thẩm Tự, có chuyện gì sao?”

“Thương Thương, em đang ở đâu vậy, anh rất nhớ em, có thể đi tìm em được không?”

Giọng nói của Thẩm Tự nghe qua vô cùng sa sút. Tôi nắm lấy ngón tay của Dung Thần, anh giận dỗi muốn rút lại thì tôi càng nắm chặt hơn.

“Vừa sang tháng, đang chuẩn bị cử hành hôn lễ, nếu anh đến nhớ mang theo phong bì và quà mừng cưới, cảm ơn.”

Ở bên kia điện thoại là một mãnh yên tĩnh.

Tôi cũng không chờ cho Thẩm Tự lên tiếng mà trực tiếp cúp máy. Sau đó lưu loát mà kéo số điện thoại đó vào danh sách đen. Làm xong mọi thứ, tôi thả điện thoại xuống, đứng dậy.

Dung Thần cũng đặt con gái vào chiếc xe nhỏ ở bên cạnh, sau đó tiến lên ôm chặt lấy tôi:

“Anh không muốn nghe em gọi tên của người đàn ông khác.”

“Được, sau này sẽ không gọi nữa.”

“Anh cũng không thích em với người đàn ông khác nói nhiều như thế.”

“Được, sau này cũng chỉ nói chuyện nhiều với mỗi mình anh thôi.”

“Thương Thương, anh yêu em.”

“Em biết, em cũng yêu anh.”

“Nhưng anh yêu em nhiều hơn, cũng sớm hơn.”

“Anh lúc nào đã để ý đến em vậy?”

“Lúc em vừa đến Cảng thành học đại học, anh ở trường đã nhìn thấy em.”

“Lầu đầu tiên nhìn thấy em anh liền muốn theo đuổi em nhưng lại dọa em chạy mất.”

Tôi mù mịt nhìn anh, căn bản không biết còn có chuyện như vậy xảy ra.

Lúc vừa mới đến Úc thành học, đúng là cũng có người theo đuổi tôi, nhưng lúc đó tôi đã có hôn ước nên đều cự tuyệt tất cả. Mà bình thường tôi cũng rất để ý giữ khoảng cách với những người khác giới.

“Em bị dọa chạy? Anh đã làm gì mà lại dọa em bỏ chạy vậy?”

“Anh đã cho xe dừng dưới lầu ký túc xá của em, sau đó để mười vệ sĩ ôm mười bó hoa…”

Dung Thần có chút không được tự nhiên: 

“Con gái bọn em đều không phải rất thích hoa sao?”

Nghe đến đây tôi bật cười ngặt nghẽo, cũng nhớ lại câu chuyện đã bị lãng quên kia.

Tôi còn nhớ lúc đó tôi cùng Bảo Di ngồi phân tích thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, người đàn ông này không đơn giản, cần phải cách anh ta càng xa càng tốt. Đâu có ai lại theo đuổi con gái nhà người ta như vậy chứ, không biết còn tưởng rằng anh là đang muốn bắt cóc họ đó. Mặt khác, nếu cùng người đàn ông như vậy nói chuyện yêu đương, nếu tương lai muốn chia tay nói không chừng sẽ bị c.h.ặ.t x.á.c ném xuống biển cho cá ăn không chừng. Bảo Di còn nói, trên tay anh ta còn có hình xăm, không chừng là có liên quan đến xã hội đen. Lúc đó tôi vừa đến Cảng thành, lại trẻ người non dạ, đương nhiên là sẽ bỏ chạy rồi.

Lúc đó còn nhỏ nên nhìn mặt đoán người, đến bây giờ mới hiểu ra, những người nhìn bề ngoài càng ra vẻ đàng hoàng lại càng dễ lừa người, Thẩm Tự là một ví dụ.

Mà Dung Thần….

Tôi nhịn không được mà nhón chân hôn lên môi anh, anh chính là kho báu lớn nhất mà tôi có được trong cuộc đời này.

“Trình Thương Thương, em sẽ trở thành vợ anh, em có hạnh phúc không?”

Tôi dùng sức gật đầu:

“Dung Thần, em rất hạnh phúc.”

“Anh sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để khiến em mãi hạnh phúc như thế. Sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương đến em.”

Dung Thần rất ít khi nghiêm túc như vậy. Thiếu chút nữa làm tôi cảm động đến phát khóc.

“Anh đừng nói nữa, em mà khóc trôi lớp trang điểm lát nữa sẽ không xinh đẹp.”

Dung Thần cẩn thân lau đi giọt nước mắt trên mi tôi:

“Được rồi, anh không nói nữa, em đừng khóc, Thương Thương của anh hôm nay sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”

“Nhưng em còn chưa hoàn toàn lấy lại vóc dáng đâu, eo của em vẫn còn bự lắm….”

Lúc đầu, tôi vốn không đồng ý sau sinh một tháng sẽ tổ chức đám cưới nhưng anh thật sự không đợi được nữa.

“Không sao, về sau chúng ta sẽ tổ chức vài hôn lễ nữa, tại Úc thành một cái, Cảng thành một cái, Bắc Kinh một cái…”

“Anh điên rồi sao.”

“Anh muốn để cho cả thế giới đều biết, cô gái anh thích nay đã trở thành vợ anh.”

Dung Thần một lần nữa ôm lấy tôi, nói khẽ bên tai:

“Thương Thương, em không biết rằng, giờ phút này anh hạnh phúc như thế nào đâu.”

— Toàn văn hoàn—


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.