Hiểu Lầm Ngọt Ngào

Chương 5


13.

Sau cái lần nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt ở khách sạn lần trước, những ngày sau này trôi qua vô cùng yên bình. Chuyển đến khách sạn mới một tuần cũng không có chuyện gì không hay xảy ra. Lúc này mọi lo lắng trong lòng tôi mới được buông xuống, nhưng đồng thời tôi cũng phát hiện ra một chuyện khác nghiêm trọng không kém đó chính là những ngày qua tôi chỉ lo chạy trốn khỏi Dung Thần mà quên mất cần phải uống thuốc tránh thai. Đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng.

Nằm ngơ ngác trên giường cả nữa tiếng đồng hồ mới cầm điện thoại gọi cho bạn thân.

“Thương Thương cậu vẫn ổn chứ?”

“Mình nghe nói Thẩm Tự đã chia tay với cô bạn gái nhỏ của anh ta. Hôm qua anh ta còn gọi cho mình hỏi cậu vì sao không đến trường, mình nhìn bộ dáng anh ta đây là đang muốn quay lại với cậu đó.”

Điện thoại vừa được kết nối, tôi còn chưa kịp lên tiếng, Bảo Di bên kia đã nói một tràng dài không ngừng nghỉ.

Đợi cậu ấy nói xong, tôi mới nhẹ nhàng lên tiếng nói:

“Bảo Di, hiện tại mình không quan tâm Thẩm Tự anh ta có ý nghĩ gì, mình chỉ muốn biết không dùng biện pháp tránh thai, phần trăm mang thai là bao nhiêu?’

Phía bên kia điện thoại, Bảo Di như bị ai chọc tiết, hét lên một tiếng bén nhọn:

“Aaaaaaa Thương Thương, cậu điên rồi sao? Cậu vậy mà không dùng biện pháp tránh thai.”

Tôi nhắm mắt lại nói: 

“Mình có thể dùng biện pháp gì được chứ, cậu cũng không phải không biết, từ nhỏ mình đã bị dị ứng với những sản phẩm từ cao su.”

“Ách, thì biết là như thế, nhưng cậu cũng không có uống thuốc tránh thai sao?”

“Chuyện xảy ra đột ngột, mình quá bối rối nên cũng không có nhớ đến, đến bây giờ bình tĩnh lại mới nhớ ra.”

“Các cậu làm mấy lần?”

“Vấn đề này quan trọng lắm sao?”

“Rất quan trọng!”

Tôi đưa tay lấy một cái gối lên che mặt, một hồi lâu sau mới rầm rì nói một câu:

“Hình như là 3 lần.”

Bảo Di lại một lần nữa hét lên:

“Aaaaaa làm sao lại chỉ có 3 lần, nhìn anh ta lợi hại như vậy, không phải một đêm sẽ là 7,8 lần sao?”

“Từ Bảo Di!”

Tôi tức muốn chết:

“Bây giờ không phải là lúc bàn về vấn đề đó, cậu mau nói cho mình biết cuối cùng mình nên làm thế nào mới tốt đây?”

“Cậu đi mua que thử thai, trước kiểm tra thử một chút đã.”

“Nếu thật sự mang thai mình nên làm gì đây?”

“Thương Thương, cậu đừng có mà hỏi ngớ ngẩn, anh ta chỉ là một tên trai bao, nếu như thật sự có mang, cậu nhất định phải đi bỏ nó đi!”

Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, muốn cắt lời của cậu ấy, muốn nói cho cậu ấy biết rằng người đó không phải là trai bao mà chính là người thừa kế Dung Thần, thái tử gia của Úc thành.

Nhưng nghĩ tới mức độ nhiều chuyện của Bảo Di tôi liền dập tắt ý nghĩ đó ngay.

“Mình biết rồi, đợi lát nữa mình sẽ đi mua que thử.”

Nhưng còn chưa kịp đi mua que thử, tôi đã cảm thấy người có chút không thoải mái, bụng dưới mơ hồ hơi đau đau.

Vào toilet xem thử, quả nhiên là bà dì tới. Tính toán thời gian một chút, hình như cách một tuần nữa mới phải, đến sớm thật!

Nhưng mặc kệ như thế nào, bà dì tới liền chứng minh tôi không có mang thai. Lúc này tâm tình mới hoàn toàn nhẹ nhõm.

 

Có lẽ là vì thân thể không được khỏe cộng với tinh thần mấy ngày này luôn trong trạng thái căng thẳng nên đợt này bà dì đến rất nhanh, hai ba ngày liền sạch sẽ.

Mà lúc này, Thẩm Tự cũng bay từ Cảng thành đến Bắc Kinh.

Ba mẹ cho tài xế trong nhà đến đón tôi trở về. Thật ra tôi không muốn về nhưng lại nghĩ tới chuyện hôn sự với Thẩm Tự cuối cùng cũng nên có một kết thúc cho rõ ràng, thế là tôi thu dọn đồ đạc, lên xe để tài xế đưa về nhà.

Kể ra thì đây là lần đầu tiên mà Thẩm Tự đến nhà chúng tôi.

Trước đó, lúc tổ chức lễ đính hôn cũng là tại Cảng thành. Thế nhưng ba mẹ tôi lại chưa từng cảm thấy như vậy là không hợp lễ nghi, dù sao thì hôn sự này cũng là do nhà họ Trình trèo cao. 

Thật không ngờ, lần này Thẩm Tự đến đây, cấp bậc lễ nghĩa lại được chuẩn bị rất đầy đủ. Thậm chí anh ta còn mang theo hai xe quà vô cùng quý giá.

Ba mẹ tôi mặt đầy hứng khởi, cười không khép được mồm. Ngay cả ông nội, người đang dưỡng bệnh ở ngoại ô, nghe tin cũng phải đích thân quay về một chuyến.

Tài xế chở tôi vừa dừng xe lại, Thẩm Tự đã không kịp đợi mà chạy ra đón.

Mẹ tôi cười càng vui vẻ:

“Thương Thương, con nhìn con xem, sao lại không hiểu chuyện mà giận dỗi với a Tự, thằng bé ngược lại còn rất bao dung về đây nói chuyện giúp con.”

“Dì, dì đừng trách Thương Thương, là do con trước đó đã làm nhiều chuyện xằng bậy, để cho cô ấy không vui, tức giận cũng là chuyện dễ hiểu.”

Ba tôi lập tức lên tiếng:

“Thanh niên trai tráng nào lại chẳng có lúc ham chơi, đàn ông mà, gặp dịp thì chơi là chuyện bình thường, do Thương Thương không đủ bao dung, không quan tâm con.”

“Nói tóm lại mọi chuyện là do con.”

Thẩm Tự nhìn về phía tôi, trong mắt trên mặt đều là sự dịu dàng:

“Thương Thương, là anh sai, anh xin lỗi em, em đừng tức giận nữa có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.