Hiểu Lầm Ngọt Ngào

Chương 6


15.

Thật lòng mà nói, tôi có chút bất ngờ. Dù sao thì Thẩm Tự bao nuôi những cô gái đó không phải chỉ 1-2 lần, thế nhưng anh ta chưa từng chủ động nhận lỗi, cũng chưa từng xin lỗi tôi. Huống chi, tôi đối với anh ta cũng không có mấy phần tình cảm. Vốn dĩ tôi căn bản cũng không quan trọng quá mức về chuyện tình cảm, sau nhiều lần bị anh ta cắm sừng thì vài phần tình cảm mà tôi dành cho anh ta đã sớm tiêu hết sạch.

Lúc này nhìn anh ta diễn nặng tình như vậy tôi chỉ cảm thấy lòng mình trước sau vẫn tĩnh lặng như vậy, thậm chí còn có chút chán ghét.

“Thương Thương…”

Thẩm Tự thấy tôi đứng yên không nhúc nhích, trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Lông mày anh ta cau lại, tiến lên muốn nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa của anh ta, lại nhớ đến chiếc nhẫn đính hôn kia của tôi đã sớm bị vứt vào sọt rác. Cũng giống như Thẩm Tự ở hiện tại, đều là đồ bỏ đi.

Tôi không đưa tay ra mà ngược lại lui về sau một bước để tránh bàn tay của anh ta. Nụ cười dịu dàng trên mặt Thẩm Tự đã không giữ được nữa rồi.

Ba mẹ tôi cũng thay đổi sắc mặt:

“Thương Thương, đủ rồi, còn tiếp tục náo loạn chỉ cho thấy con không có giáo dục, không hiểu chuyện.”

“Phải, là con không hiểu chuyện, không có giáo dục, con chẳng qua chỉ không muốn cưới một người đàn ông trăng hoa, như vậy là quá đáng sao?”

“Mẹ đã nói rồi, người trẻ tuổi ham chơi là chuyện rất bình thường, huống chi a Tự cũng đã chủ động đến đây để xin lỗi con rồi.”

Tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.

Đây chính là ba mẹ ruột của tôi đó. Trong mắt bọn họ không có đứa con gái này, họ chỉ tính toán, cân nhắc lợi – hại, làm sao để gả tôi đi mà đem về lợi ích lớn nhất mà thôi. Còn về việc tôi có cảm thấy vui vẻ hay đau lòng căn bản không nằm trong mối bận tâm của bọn họ.

“Con không muốn nhẫn nhịn nữa, con không muốn biến mình trở thành một oán phụ.”

Tôi một lần nữa lùi về sau một bước:

“Hủy hôn đi, thời gian trước tại Cảng thành con đã cùng anh Thẩm đây nói qua rồi.”

Nói đến đây, tôi quay sang nhìn Thẩm Tự:

“Anh Thẩm, nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó anh nói chỉ cần tôi bước chân ra khỏi cửa hội trường thì hôn ước của chúng ta sẽ được hủy bỏ.”

Sắc mặt Thẩm Tự dần lạnh xuống:

“Thương Thương, chúng ta bình tĩnh ngồi lại nói chuyện có được không.”

“Không có gì hay để nói.”

“Anh Thẩm, xuất thân, gia thế của anh, Trình Thương Thương tôi không với tới.”

“Thương Thương!”

Mẹ tôi tức giận tiến lên kéo lấy tay tôi:

“Đứa nhỏ này sao lại tùy hứng như thế! Cái gì mà không với tới chứ, con cùng với a Tự đã là hôn phu hôn thê, cãi nhau thì được nhưng hôn ước làm sao nói hủy là hủy được chứ…”

“A Tự con cũng đừng vội tức giận, Thương Thương là vì suy nghĩ chưa thông, đợi một lát dì nói với ông nội nó, dùng gia pháp dạy bảo một trận thì sẽ tự động nghĩ thông mà thôi.”

Thẩm Tự nghe vậy thì nhẹ giọng cười mỉa mai một tiếng:

“Không cần.”

“A Tự…”

“Dì à, nếu Thương Thương đã quyết định như vậy thì hôn ước này coi như xong đi.”

Thẩm Tự nói xong thì nhìn về phía tôi:

“Thương Thương, anh cùng cô gái đó đã sớm chia tay, giữa bọn anh chưa hề phát sinh chuyện gì cả.”

“Đêm hôm đó là bởi vì em làm cho anh có chút mất mặt không còn đường lui nên mới nhất thời nói câu đó, thật ra anh chưa từng nghĩ sẽ hủy bỏ hôn ước với em.”

“Anh Thẩm, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì sao?”

Thẩm Tự cũng cười, anh mắt hờ hững nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay, tháo xuống:

“Được, vậy thì như em mong muốn.”

Anh ta đưa chiếc nhẫn cho tôi, tôi cũng không muốn nhận. Thẩm Tự cũng không có kiên nhẫn liền vứt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.