Hiểu Lầm Ngọt Ngào

Chương 7


16.

Sau khi Thẩm Tự rời đi, không khí trong nhà như muốn đóng bang. Ông nội ngồi ở vị trí gia chủ, cũng không có lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng ho khan vài tiếng. Qua khoảng chừng 30 phút, ông nội mới lên tiếng nói.

“Đã sắp xếp cho mày mối hôn sự tốt như thế mà mày còn không biết quý trọng, vậy thì sau này mày cũng đừng trách ông đây nhẫn tâm.”

“Thương Thương, mày là con gái nhà họ Trình, hưởng thụ vinh hoa phú quý nhà họ Trình mang lại thì hy sinh cho gia tộc cũng là việc nên làm.”

“Mày cũng biết, Nhà họ Trình sớm đã không còn như xưa, bây giờ chẳng qua chỉ là miễn cưỡng chống đỡ.”

“Vốn muốn gả mày đến nhà họ Thẩm, nhà họ Trình cũng sẽ nhờ đó mà từ từ vực dậy, hiện tại xem ra là không thể rồi.”

Ông nội chống quải trượng đứng lên:

“Không nên chậm trễ thêm nữa, mau mau thu xếp một mối hôn sự khác cho nó đi.”

“Ông nội, con sẽ dọn ra khỏi nhà họ Trình, từ giây phút này trở đi sẽ không đụng đến một xu của nhà họ Trình, cả đời này ta sẽ không lấy chồng…”

Tôi ngước mắt lên nhìn vẻ mặt nặng nề của ông ấy, chỉ cảm thấy ngột ngạt đến vô cùng.

“Được thôi, vậy thì những năm này trong nhà đã tiêu tốn hết bao nhiêu để bồi dưỡng mày đều trả lại hết đi.”

Ông nội nhìn tôi, cười một cách thờ ơ mà lạnh lẽo.

“Không tính gì nhiều, nhà họ Trình bồi dưỡng con gái vô cùng dụng tâm, hai mươi năm qua vậy mày bỏ ra hai ngàn vạn cũng không quá đáng chứ.”

“Hai ngàn vạn….Kể cả tài sản của nhà họ Trình ở mười năm trước cũng không có được con số này đâu?”

“Không lấy ra được hai ngàn vạn vậy thì ngoan ngoãn ngồi đó đợi mà gả đi, sẽ luôn có người tình nguyện bỏ ra hai, ba ngàn vạn để cưới mày.”

“Nhà họ Trình nuôi mày hai mươi năm không phải để nuôi ra một con sói mắt trắng, Trình Thương Thương làm người cũng không thể không có lương tâm như vậy.”

 

17.

Tôi bị giam trong nhà. 

Cho đến nửa tháng sau, trong nhà bắt đầu sắp xếp đưa tôi đi xem mắt.

Nhưng không biết là vì chuyện vừa rồi với Thẩm Tự quá mức khó coi hay là vì nhà họ Trình thực sự đã quá sa sút mà không thể tìm được một mối hôn sự nào vừa mắt.

Cũng may lúc này tôi cần phải quay trở về Cảng thành để chuẩn bị luận văn bảo vệ tốt nghiệp. Dù sao thì trình độ của bản thân vẫn là hào quang trực tiếp nhất, bằng cấp càng cao thì hào quang càng sáng. Người nhà họ Trình vẫn rất xem trọng chuyện này, vì vậy ba mẹ hai người trực tiếp theo tôi quay trở vể Cảng thành. 

Lúc này, tin tức về Thẩm Tự bay đầy trời. Nghe nói dạo gần đây anh ta đang nâng đỡ một nữ minh tinh tuyến ba. Trang sức, xe sang, nhà đẹp đều không tiếc gì mà mua cho cô ta. Ba me tôi sau khi nghe thấy đã không ít lần trách mắng tôi, chỉ hận rèn sắt không thành thép, thậm chí có một lần nói đến mức kích động mà ra tay đánh tôi.

Bảo Di sau khi nhìn thấy dấu tay trên mặt tôi thì giận đến run người.

“Thương Thương, cậu cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ đi, loại ba mẹ này heo chó cũng không bằng.”

“Hai ngàn vạn, Bảo Di giờ cho dù tớ có bán hết từng tấc thịt trên người cũng không thể lấy được hai ngàn vạn.”

Tôi bất lực mà lắcđầu, tận đáy lòng là sự đau khổ không thể nói.

“Thương Thương, nhưng cậu như thế này cũng thật quá thảm, quá đáng thương rồi. Cậu định sẽ để như vậy mãi sao?”

Tôi nở một nụ cười tự giễu.

Trong bóng tối dường như có một loại dự cảm bi quan, tôi sợ rằng mình sẽ không thể nào thoát ra khỏi cái hố khổng lồ này.

“Thương Thương.”

Bảo Di bỗng nhiên giật giật ống tay áo của tôi, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch nhìn về phía sau lưng tôi:

“Người đàn ông đêm đó ngủ cùng cậu tìm tới cửa rồi kìa….”

Tôi không tự chủ được quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Dung Thần. Chỉ một thoáng, tôi cảm thấy da đầu tê rầng, sau lưng là từng trận mồ hôi lạnh.

Còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể tôi so với đại não phản ứng còn nhanh hơn. Tôi đứng dậy kéo Bảo Di bỏ chạy. Thế nhưng không để ý đến cái ghế trước mặt, gấu váy bị móc vào đó, cả người suýt chút nữa thì đã tiếp xúc thân mật với đất mẹ. Nhưng Dung Thần động tác còn nhanh hơn, anh đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, vững vàng đỡ được tôi khỏi cú ngã đó.

“Trình Thương Thương, em chạy cái gì.”

Bảo Di trợn mắt há mồm nhìn tôi:

“Thương Thương, hắn hắn hắn … hắn làm sao ngay cả họ tên của cậu đều biết rõ như vậy?”

Dung Thần nâng mắt nhìn sang, chỉ là một cái nhìn rất hời hợt nhưng làm cho Bảo Di lập tức ngậm miệng lại.

Tôi sợ anh sẽ giận chó đánh mèo mà tức giận với Bảo Di nên chỉ có thể ổn định lại tâm trạng mà nói với cậu ấy:

“Bảo Di, cậu về trước đi, mình sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Bảo Di còn muốn nói thêm điều gì đó với tôi nhưng nhìn đến khí thế của Dung Thần thì lại không thể nào mở miệng.

“Thương Thương… Vậy cậu nhớ chú ý thời gian quay về trường, đừng để khuya quá nha.”

“Cậu yên tâm đi.”

Sau khi Bảo Di rời đi, lúc này tôi mới nhìn về phía Dung Thần:

“Dung tiên sinh, chúng ta nói chuyện một chút đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.