18.
“Chuyện đêm đó tôi vô cùng xin lỗi, vì uống say nên tôi mới nhầm lẫn anh thành….”
Tôi có chút khó có thể mà mở miệng, dù sao người ta đường đường là thái tử gia lại bị tôi coi là trai bao mà lăn giường. Đây quả thực là một sự nhầm lẫn tai hại, Dung Thần ngày hôm sau còn không phái người truy sát tôi đã là một sự may mắn.
Dung Thần đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm tôi, đáy mắt tràn đầy tức giận:
“Trình Thương Thương, dấu tay trên mặt em là thế nào đây?”
Tôi khẽ giật mình, nghĩ đến dấu tay trên mặt, toàn bộ sự tủi thân cố kìm nén trong mấy ngày qua như được mở chốt mà ra. Nhưng là tất cả những chuyện này với Dung Thần có quan hệ gì chứ.
“Không có gì.”
Tôi muốn đẩy bàn tay của anh ra nhưng không được:
“Trình Thương Thương, ai đánh em, nói!”
Tôi đỏ mắt không hiểu mà nhìn anh:
“Người trong nhà đánh, không liên quan gì đến anh, anh không cần phải để ý.”
“Bọn họ tức giận chuyện em và Thẩm Tự không thành, lại buộc em đi xem mắt có đúng không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
“Làm sao anh biết được?”
Ngạc nhiên qua đi tôi bỗng nhớ lại trước đó khi ở Bắc Kinh có hai người đàn ông hành động kỳ lạ:
“Anh vẫn luôn cho người theo dõi tôi sao?”
Tôi vốn tưởng rằng, từ sau hôm đó Dung Thần đã gọi hết người trở về, thật không ngờ, mọi hành tung của bản thân vẫn luôn nằm trong tầm ngắm của anh.
19.
“Trình Thương Thương, anh không phải cho người theo dõi em, anh chỉ là…”
“Dung tiên sinh, tôi biết đêm đó là tôi có lỗi trước với anh, tôi xin lỗi.”
Tôi vội vàng ngắt lời anh. Người đàn ông như Dung Thần, tôi căn bản không thể trêu chọc nổi. Vậy nên, tôi tốt nhất là không nên có bất cứ liên hệ gì với anh.
Dung Thần chậm rãi thu tay lại, sự tức giận nơi đáy mắt anh bị một loại cảm xúc khác thay thế, như là bất lực, hụt hẫng:
“Cho nên, em muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói, thật xin lỗi, chuyện đêm đó tôi thật sự vô cùng xin lỗi, cho nên, anh có thể rộng lượng bỏ qua cho tôi, không suy xét nữa có được không?”
“Bỏ qua không suy xét nữa là ý gì?”
“Là coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có được không?”
Tôi đỏ mắt nhìn về phía anh. Những ngày này vì chuyện trong nhà làm cho tôi vô cùng mệt mỏi, thật không còn sức để đối phó với Dung Thần.
Anh không nói gì nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Tôi cắn răng mở miệng lần nữa:
“Nếu như anh muốn tính sổ với tôi, vậy thì anh cứ làm đi, tôi tình nguyện chịu.”
“Tính sổ với em?”
Dung Thần bị chọc giận đến mức bật cười, nhưng sau khi cười xong, đáy mắt anh là một mảnh cô đơn, tịch mịch.
“Trình Thương Thương, em đây là đang muốn cùng anh phủi sạch quan hệ có đúng hay không?”
Tôi chậm rãi gật gật đầu.
Tôi chỉ cầu mong anh có thể bỏ qua cho tôi.
Anh không nói gì nữa, chỉ là lại đưa tay lên. Tôi tưởng rằng anh muốn đánh tôi nên vô thức nghiêng mặt. Nhưng ngón tay anh lại nhẹ nhàng đặt lên gò má tôi, nơi có hằn những dấu tay ở đó.
“Trình Thương Thương, em vẫn như vậy, vẫn như lúc trước không có gì thay đổi.”
“Nhìn như yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ, to gan hơn ai hết.”
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt:
“Dung tiên sinh?”
Nhưng Dung Thần lại nở một nụ cười tự giễu:
“Anh đúng là điên rồi, Trình Thương Thương.”
Điên rồi nên mới có thể đối với em nhớ mãi không quên. Biết rõ em đã có vị hôn phu, biết rõ em đã đính hôn nhưng vẫn cứ ôm hy vọng.
Điên rồi nên mới có thể từ sau đêm đó liền ôm ý nghĩ muốn cưới em về, buộc em ở bên cạnh anh.
Nhưng em từ đầu chí cuối đều không thích anh, cũng chưa từng chú ý đến anh. Thậm chí, em cũng không nhớ rằng chúng ta đã từng gặp nhau.
Nhưng anh vẫn không thể khống chế được tim mình, vì em mà đau lòng, vì em mà lo lắng. Thấy em bị ức hiếp, anh như muốn g.i.ế.c người.
Nhưng em không cần.