Hiểu Lầm Ngọt Ngào

Chương 9


20.

Bàn tay của anh trên má tôi từ từ trượt xuống, lại lui về sau một bước, cuối cùng đứng đó nhìn tôi.

“Trình Thương Thương, em tốt nhất nên cầu nguyện cho cuộc sống sau này của mình trôi qua thật tốt.”

Tôi không rõ những lời này của anh là có ý gì. Nhưng anh cũng không có ý định nói tiếp.

Dung Thần thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Nếu cuộc sống của em trôi qua êm đềm, hạnh phúc, anh có thể từ từ buông xuống tâm tư mà quên em.

 

Nhưng nếu cuộc sống của em không tốt, bị người ta ức hiếp. Anh lại không thể kiềm chế được mà đau lòng vì em, muốn đưa em vào dưới đôi cánh của anh mà bảo vệ, để không có bất cứ ai, bất cứ điều gì có thể làm tổn thương đến em nữa.

Nhưng tất cả cũng chỉ là ý muốn của một mình anh, em căn bản không cần anh đau lòng, càng không cần anh bảo vệ. Trình Thương Thương chính là cô gái như vậy, thật biết làm cho người ta đau lòng.

21.

Trên đường trở về trường, điện thoại của tôi liên tục nhân được thông báo có tin nhắn wechat của Bảo Di.

“Không phải chứ Thương Thương, chỉ là một tên trai bao mà thôi, như thế nào lại có loại khí thế như vậy chứ, anh ta chỉ liếc mình một cái mình đã thấy sợ vô cùng…”

“Nhưng anh ta đến tìm cậu làm gì? Là muốn tiếp tục mối quan hệ đó với cậu sao? Hay là muốn tống tiền cậu?”

“Nhưng mà cậu có để ý không, lúc nãy khi anh ta đỡ cậu khỏi bị ngã đó, thật là quá đẹp trai nha!”

“Hay là cậu bao nuôi anh ta luôn đi, đúng là quá đẹp trai, cực phẩm trong cực phẩm mà, chậc chậc, người chị em à cậu đúng là có mắt nhìn nhaaaa.”

Tôi nhìn tin nhắn wechat có chút dở khóc dở cười.

Nhưng hiện tại, quan hệ giữa tôi và Dung Thần đã hoàn toàn chấm dứt, vì vậy tôi đã nhắn cho cậu ấy một câu:

“Đều đã kết thúc rồi, sau này cậu không cần phải nhắc đến chuyện này nữa đâu.”

“Ơ, như vậy là kết thúc rồi sao, thật đáng tiếc nha, nhưng như vậy cũng tốt.”

Tôi nhìn điện thoại, chẳng biết như thế nào lại nhớ tới bóng lưng của anh lúc rời đi vừa rồi. 

Đường đường là người thừa kế của Úc thành, là thái tử gia một tay che trời nhưng tại sao lại cô độc như thế.

22.

Nhoáng một cái lại qua thêm một tháng nữa. Ba mẹ tôi không biết từ chỗ nào mà có được thiệp mời tham dự bữa tiệc từ thiện ở Cảng thành. 

Hai người bọn họ hao phí hết tâm tư để mang tôi đi giới thiệu với tất cả mọi người nhằm tìm kiếm được một mối hôn sự tốt. Thậm chí họ còn tiêu tốn một khoảng tiền lớn để mua cho tôi một bộ lễ phục thật lộng lẫy để tăng thêm cơ hội.

Chỉ có điều, bửa tiệc vừa mới bắt đầu không lâu. Lúc nhân viên phục vụ mang đĩa cá sống đi ngang qua, mùi tanh làm tôi không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo. Chủ tiệc sợ đồ ăn có vấn đề nên ngay lập tức gọi xe cứu thương đến đưa tôi đi bệnh viện. Kết quả không nằm trong dự liệu, không phải là do đồ ăn không sạch sẽ mà là vì tôi đã mang thai, hơn nữa cái thai đã được hai tháng.

23.

Tôi làm thế nào cũng không nghĩ tới kết quả lại là như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, lần trước chảy m.á.u hẳn là do thời kỳ đầu mang thai nên bị như vậy, nhưng tôi lại cứ nghĩ là bà dì đến sớm.

Đứa nhỏ này là con của tôi và Dung Thần.

Tôi không dám nghĩ đến, nếu người nhà họ Trình biết được việc này bọn họ sẽ không biết xấu hổ mà làm ra loại chuyện gì để tìm kiếm lợi ích cho bản thân nữa.

“Thương Thương, đứa bé là con ai?”

Tôi khẽ cười một tiếng rồi nói:

“Không biết. Trước đó vì chuyện hủy hôn với Thẩm Tự mà tâm trạng không được tốt, nên đã ra ngoài uống rượu giải sầu, chuyện xảy ra lúc con đã say bất tỉnh, căn bản không thể nhớ người đó là ai.”

Ba tôi tức giận đến mức liền cho tôi hai cái tát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.