13.
Khi tôi đang ăn sáng, chú Lê đưa cho tôi một tờ giấy, là tờ giấy Đinh Lai để lại cho tôi trước khi ông ta đi ra ngoài.
Tôi thầm cười nhạo, điện thoại thì không dùng, một hai phải viết thư tay, ông ta luôn thích bày tỏ tình cảm của mình bằng một vài cách lãng mạn xưa cũ, theo lời ông ta nói thì làm thế đúng lễ nghi được.
Đúng như tôi đoán, ông ta chân thành tha thiết xin lỗi tôi, nói rằng do làn da của tôi là làn da đẹp nhất ông ta từng thấy nên kìm lòng không đặng muốn x.ă.m lên đó, tờ giấy còn kèm theo một cái thẻ đen không có hạn mức, bảo tôi muốn tiêu gì thì tiêu.
Ôi đàn ông, làm chuyện xấu rồi lại thích dùng tiền để giải quyết, nhưng phụ nữ lại rất thích điều này.
Có tiền tiêu thỏa thích, muốn gì mua nấy, đây chẳng phải là cuộc sống mơ ước của biết bao người phụ nữ sao?
Nói thật thì nếu không phải ông ta muốn g.i.ế.t tôi thì đánh chết tôi cũng đếch muốn đi.
14.
Nguyên tắc của tôi là không ra đi với hai bàn tay trắng nên tôi đã mang theo hai món đồ trang sức đắt tiền nhét vào trong túi xách, tính toán tìm cơ hội đến cổng phía tây để đợi dì Mễ.
Tôi đi ra ngoài sân, giả bộ muốn đi dạo phố.
Nhưng bị Lê quản gia ngăn lại.
“Bà chủ, hôm nay có khách hàng quan trọng đến thăm nhà, ông chủ bảo cô hãy ở nhà chờ.”
Ánh mắt hệt như chim ưng của ông ta nhìn tôi chằm chằm, nhìn tới mức tôi đổ mồ hôi hột, sau lưng tê nhức khó tả, giống như bị cả ngàn con kiến gặm cắn.
“À, thế đi ra ngoài một chút cũng không được sao? Tôi đi dạo một lát rồi về ngay.”
Tôi nhất định phải đi.
“Thế để Đắc Bảo dẫn cô đi.”
Tôi xua tay nhưng lại bị Lê quản gia ngó lơ, tôi chưa nói gì thì ông ta đã vỗ tay gọi Đắc Bảo đến.
Đắc Bảo là người phụ trách dọn dẹp quét tước sân mà thím Trương từng nhắc, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, đó là một người đàn ông q.u.è chân lại m.ù mắt.
“Đắc Bảo, bà chủ muốn đi ra ngoài, mày dẫn bà chủ đi đi, nếu để lạc mất bà chủ thì cái chân còn lại của mày cũng bỏ luôn được rồi đó.
Đắc Bảo gật đầu, khoa tay múa chân.
Thì ra là một người câm.
“Được rồi, bỏ chân gì mà bỏ chân, tôi là người lớn chứ có phải con nít gì đâu, sao lại đi lạc được chứ? Lê quản gia, trò đùa này của ông đùa không vui chút nào đâu.”
Lạc cái gì chứ? Thực chất là muốn cử người giám sát tôi đây mà.
Lê quản gia cười gật đầu nhưng nụ cười này lại có chút u ám.
Mịa nó, chẳng lẽ lão già này nhìn ra được kế hoạch của tôi?
15.
Nhưng tôi nào muốn đi dạo phố đâu?
Tôi bước đi trên con đường lát đá xanh mà lòng nóng như lửa đốt, thật sự chả có miếng hứng thú nào để ngắm kiến trúc cổ hương cổ sắc chung quanh, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến làm thế nào để chạy trốn.
Đắc Bảo đi theo phía sau tôi, len lén dùng con mắt còn lại để đánh giá tôi, làm tôi cảm thấy rất khó chịu.
Còn nửa tiếng nữa là đến thời gian tôi hẹn dì Mễ, nhưng tôi còn chưa thoát được sự giám sát của Đắc Bảo nên đành phải căng da đầu đi đến cổng phía tây.
Nhưng không ngờ đến, tay tôi bỗng nong nóng, giống như bị ai nhét cho thứ gì đó, tôi sờ một chút liền biết đó là giấy đèn lồng, nhìn thoáng qua lại hai chữ “Chạy mau”, tôi đột nhiên quay đầu liếc nhìn Đắc bảo, con mắt đờ đẫn của anh ta bỗng loé lên sự sắc bén như thể anh ta là một người khác.
Chính là anh ta.
Thế mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi.
Tôi gật đầu với anh ta, thấp giọng nói câu cảm ơn sau đó xoay người chạy tới điểm hẹn, đúng lúc dì Mễ cũng mới lái xe đến.
Vừa thấy dì Mễ là nước mắt của tôi đã trào ra, lúc ngồi trên xe thì tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống một chút.
Đắc Bảo đứng trong một góc nhìn tôi rời đi.
“Được rồi Nhã Thanh, đừng sợ nữa. Tôi sẽ đưa cô tới một chỗ an toàn. Cô mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, tới nơi thì tôi sẽ gọi cô dậy.”
Mấy hôm nay tôi quá lo lắng và sợ hãi nên tinh thần đã có chút rã rời, nghe dì Mễ nói thế tôi liền cảm thấy hơi mệt, cứ thế nhắm mắt lại để đầu óc nghỉ ngơi.
16.
Lần nữa mở mắt ra, dường như đã đến vùng ngoại ô, xe dừng lại trước một cái nhà giống như nhà xưởng.
Dì Mễ bấm còi hai lần, một đoàn người bước ra.
Là Đinh Lai, phía sau ông ta còn có thím Trương với mấy người đeo mặt nạ.
Hèn gì hôm nay lại chẳng thấy mặt mũi thím Trương đâu, ra là Đinh Lai đã cử bà ta đến nhà xưởng này, tôi còn cho rằng Đinh Lai đã sa thải bà ta rồi, lúc đấy còn cảm thấy hơi hơi đắc ý nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn dì Mễ, cả người như bị ngâm trong đá lạnh, rét buốt khó tả.
“Thực xin lỗi Nhã Thanh, Đinh tiên sinh với tôi là đối tác làm ăn.” Bà ta cười cười lộ hàm răng trắng sứ.
Thím Trương ra hiệu cho hai gã mang mặt nạ bước tới, lôi tôi ra khỏi xe mà không có lấy một lời giải thích nào.
Tôi nắm chặt cửa xe, lớn tiếng mắng chửi dì Mễ, lại thấy dì Mễ cười tủm tỉm đeo mặt nạ lên, đốt huân hương rồi khua khua nó trước mặt tôi, trước mắt tôi bỗng dưng tối sẫm, chẳng hay chuyện gì đang diễn ra nữa.
17.
Tôi như quay về mùa hè của bốn năm trước, chị gái tôi, người luôn thích mặc váy trắng, lúc chấp hành nhiệm vụ đã biệt tăm biệt tích, cấp trên của chị ấy đã đưa cho tôi một khoản tiền xem như bù đắp, bảo tôi nén bi thương, nên từ lúc thi đại học xong tôi đã âm thầm ra quyết định phải báo thù cho chị ấy.
Lúc ấy tôi vốn đã nộp hồ sơ thi chuyên ngành thiết kế chuyên nghiệp, nhưng ngay trong đêm đó tôi đã chuyển đến học trường cũ của chị ấy, dù sao thì tôi mới mười lăm tuổi cộng thêm nhảy lớp hai lần nên cũng hợp thời gian.
Sau khi tốt nghiệp, tôi gia nhập tổ chuyên án, dựa theo yêu cầu của cảnh đội, tôi dùng một thân phận khác để học lại đại học thêm lần nữa, lần này rốt cuộc cũng là ngành thiết kế kiến trúc mà tôi thích, đồng thời tôi còn phải giả trang thành hoa khôi xinh đẹp của trường.
Câu cá thì cần có mồi, mà tôi chính là miếng mồi đó.
18.
Một cốc nước lạnh tạt vào mặt tôi khiến tôi giật mình tỉnh dậy.
“Cảnh sát Chu, mày có nhận ra thằng này này là ai không?” Tôi còn tưởng là mình đã về đến cục cảnh sát, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đắc Bảo bị đánh đến mức m.á.u me đầm đìa, nằm ở trước mặt tôi.
Đinh Lai tay cầm roi da, cười cười nhìn tôi, tựa như chúng tôi vẫn còn là một đôi vợ chồng ân ái.
“Bọn mày thật là dám bỏ hết vốn liếng, một nữ cảnh sát xinh đẹp thế này còn dám cử tới tận đây.”
“Ông đang nói gì đó, tôi không hiểu.” Cả người tôi mềm nhũn, chả có lấy miếng sức.
“Ồ thật ra thì tôi muốn trực tiếp g.i.ế.t mày luôn nhưng cô lại xinh đẹp như thế, g.i.ế.t thì tiếc quá, huống hồ làn da của mày là làn da đẹp nhất tôi thấy trong mấy năm qua, nên chắc chắn bán đi thì có thể bán được giá cao.”
“Nhưng mà thằng đó thì giấu kỹ đó, tao đã nói tao cẩn thận đến như thế làm sao có thể bị cảnh sát nắm chuôi được, hóa ra là do cái thằng ăn cây táo rào cây sung này!”
Đinh Lai nói xong lại q.u.ấ.t một roi lên người Đắc Bảo, anh ta đau đớn rên lên, trên người nổi đầy gân xanh.
Bây giờ tôi mới nhìn rõ, trên cái roi đó toàn là những chiếc gai sắc nhọn.
Tôi cười lạnh, lớn tiếng nói: “Chó cắn chó, đừng có làm màu trước mặt tôi, ghê tởm chết mất!”
Đinh Lai ngạc nhiên nhìn tôi.
“Mày không đau lòng? Thằng đó là người của bọn mày mà? Gọi là gì nhỉ? À, đồng đội đúng không?”
“Đinh Lai, nếu ông định dùng cách này để làm tôi ép tôi nhận là quen biết anh ta, sau đó lại đưa anh ta đến cục cảnh sát nằm vùng thì ông tính sai rồi. Chỉ dựa vào người này mà thả tôi ra, khiến tôi cho rằng anh ta là người của chúng tôi? Non quá đấy!”
“Ông không dạy anh ta là đừng nên dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn phụ nữ sao? Giả bộ thâm tình? Nói tôi giống mối tình đầu của anh ta? Kịch bản cổ lỗ sĩ.”
Đôi mắt Đinh Lai giống như hồ ly, liếc nhìn Đắc Bảo đang nằm hấp hối trên mặt đất.
“Con nhỏ đó nói thật?”
Đắc Bảo phun ra một búng m.á.u, khoa tay múa chân nói: “Đồ đàn bà thối, thế mà tao lại thua trên tay mày. Sờ một cái cũng không cho ông đây sờ, mối tình đầu của ông đây còn hơn mày cả trăm lần.”
Đinh Lai cười cười, rồi ném khẩu súng cho tôi.
“G.i.ế.t nó, g.i.ế.t nó rồi tao sẽ cho mày ra đi thanh thản cảnh sát Chu à.”
Tôi cầm lên không chút do dự bóp cò súng.
Sau một tiếng “cạch”, Đinh Lai ngửa đầu cười lớn.
Đúng như tôi đoán, bên trong không có đạn.
Đinh Lai ra hiệu, hai tên côn đồ bước vào đỡ Đắc Bảo đã sợ đến mức tiểu đầy ra đất.
“Dẫn nó đi băng bó vết thương đi.”
“Về sau thứ không phải của mình thì đừng thèm muốn nữa, đây là bài học cho mày đó Đắc Bảo.”
Đinh Lai vỗ vỗ mặt Đắc Bảo nói.
19.
“Đinh tổng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về thành phố đây.”
Dì Mễ trang điểm tinh xảo, chân mang giày cao gót đi đến.
“Lần này đều nhờ chị Mễ giúp đỡ nếu không hậu thật không thể tưởng tượng được.”
“Bình thường thôi, chuyện làm ăn của chúng ta một khi bị phát giác thì có chết một trăm lần cũng chưa hết tội.”
“Chị Mễ nói đúng, sau này còn phải nhờ chị Mễ cung cấp nhiều hàng tốt tới đây.”
Đinh Lai móc một tờ chi phí ra đưa cho dì Mễ, bà ta nhướng mày tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy.
“Ông hãy bỏ hết những bài vị trong nhà thờ tổ đi, đó là nhược điểm lớn nhất của ông đó, trấn hồn gì chứ? Nếu thật sự có q.u.ỷ thì nó đã sớm xé xác chúng ta rồi, loại người như chúng ta c.h.ế.t còn chưa hết tội. Những bài vị phụ nữ đó đem tiêu hủy hết đi, xử lý sạch sẽ. Nếu không quan hệ làm ăn giữa chúng ta xem như chấm dứt.”
Xem ra dì Mễ đã hợp tác với Đinh Lai nhiều năm, sự biết mất của các cô gái trẻ trong thành phố những năm qua chắc đều là do bọn họ gây ra.
Dì Mễ lại chỉ chỉ tôi, nói: “Cũng nhờ con nhỏ này cảnh tỉnh chúng ta, không thể lơ là được nữa.”
Đinh Lai âm trầm cười cười: “Yên tâm, sau này sẽ không có chuyện như thế nữa, tôi sắp l.ộ.t da cô ta rồi, ai đâu ngờ lần này lại có một con cảnh sát tự chui đầu vào chứ.”
Dì Mễ vẫy vẫy tay với tôi: “Tạm biệt Nhã Thanh, thật mong đến lúc da của cô xuất hiện trên hội đấu giá nha.”
Tôi nhìn bóng lưng rời đi của dì Mễ, phun một ngụm nước bọt.
“Từ lúc nào thì các người biết tôi là cảnh sát?” Tôi tự nhận bản thân chưa từng để lộ chút sơ hở nào.
Đinh Lai đưa cho tôi xem một tấm ảnh chụp, trên ảnh là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, đôi mắt sáng trong, mặc một cái váy trắng, trông hơi giống tôi.
“Hai người quá giống nhau. Đương nhiên so với chị gái mày thì mày còn đẹp hơn, làn da cũng tinh tế hơn. Lần đầu tiên gặp mày thì tao đã để ý rồi, cũng đã nhờ người điều tra mày. Nhưng làn da của mày thật sự quá đẹp, nên tao tình nguyện mạo hiểm để có được lớp da này.”
“Nói cho mày nghe một bí mật, ngày đầu tên mày đến đây thì tao đưa cho mày một cái lồng đèn, nhớ không? Cái đó làm từ chính d.a với x.ư.ơ.n.g của chị mày đấy. Thế nào? Có đẹp không? Tao thấy mày rất thích cái đó mà.”
Tôi nổi điên lên xông tới chỗ ông ta lại bị ông ta ôm chặt vào lòng.
“Đừng kích động chứ, lỡ mày bị trầy da thì thế nào.”
Cmn!
Trước khi thuốc trên người tôi hết tác dụng thì tôi lại bị kích động tới ngất đi.