Hình Xăm Trí Mạng

Chương 5


20.
Nửa đêm ngoài trời đang lạnh dần, còn tôi hiện đang bị Đinh Lai trói trên bàn làm việc, tôi bị ông ta lột trần như nhộng, cả người đầy hình x.ă.m, ông ta không ngừng khua tay múa chân, chỗ nào có thể làm đèn lồng, chỗ nào có thể làm túi xách thì chỗ đó sẽ được ông ta tỉ mỉ x.ă.m lên, đều cân nhắc trước về mục đích sử dụng.

“Ông đinh l.ộ.t da tôi thế nào?” Tôi cười lạnh hỏi, giọng khản đặc như một cụ bà.

“Hừ, đừng nói chuyện, tao đang gấp, hình x.ă.m của nhà họ Đinh bọn tao đều phải hoàn thành trước khi trời sáng.”

Sau khi hoàn thành nét cuối cùng, ông ta lau mồ hôi trên trán, tựa như đang cầm một báo vật trân quý, đưa công cụ xăm cho tôi xem.

“Mày thấy không, cái này chính là dầu x.á.c, trong dầu x.á.c có một loại trùng mà mắt thường không thể nhìn được, lúc tao x.ă.m mình thì sẽ dùng cái dầu này, chu kỳ sinh trưởng của con trùng đó là một tháng. Sau một tháng, nó sẽ bắt đầu gặm cắn m.á.u t.h.ị.t của chủ thể, sau đó c.h.ế.t chung với chủ thể.

Do đó ông ta mới gấp gáp xăm hình cho tôi, thật sự là chạy đua với thời gian.

“Giờ thì trùng trong người mày đã bắt đầu sinh sôi nảy nở, ba ngày sau thì m.á.u t.h.ị.t trên thân thể mày sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thứ tao muốn mà thôi.”

“Thế thì ông phải nắm chặt thời gian đó, thời gian không còn nhiều đâu, Đinh tổng à.”

Tôi liếc nhìn đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ m.á.u của Đinh Lai.

“Mày không sợ sao?”

Đinh Lai ngạc nhiên nhìn tôi.

“Người phụ nữ khác khi nghe bản thân sắp c.h.ế.t đều khóc tới rung trời chuyển đất, còn quỳ xuống cầu xin tao.”

“Người phụ nữ khác? Rốt cuộc ông đã hại bao nhiêu cô gái rồi hả?” Tôi kích động, hình xăm trên người liền ngứa ngáy.

Đinh Lai đắc ý nhìn chung quanh.

“Nơi này tổng cộng có một trăm đầu lợn, à không phải, phải là một trăm cô gái mới đúng. Nhưng bọn họ đều không đáng để tao ra tay, hình x.ă.m trên người bọn họ là do những người thợ khác x.ă.m cho. Còn tao, chỉ x.ă.m cho những người vợ xinh đẹp của tao thôi.”

Đúng là đồ b.i.ế.n t.h.á.i.

Tôi phun một ngụm nước miếng lên mặt Đinh Lai.

Ông ta cũng không nổi giận, chỉ lấy khăn ra lau lau mặt, trên mặt vẫn giữ nụ cười thỏa mãn đó.

“Tôi muốn gặp chị gái của tôi, ông mau ra tay đi, cái đồ không bằng heo chó.”

Ông ta không biết, ngoại trừ muốn gặp được chị gái sớm một chút, tôi còn muốn mau chóng nhìn thấy những người mua đó, tôi, Chu Nhã Thanh, sẽ trở thành những đồ dùng cá nhân bằng d.a.

“Nhã Thanh à, tao chưa từng giữ lại d.a của bất cứ ai, nhưng tao định giữ lại một miếng d.a của mày để làm ví tiền, mang theo bên người, thế mày sẽ mãi mãi ở bên cạnh tao.”

Đúng là đồ b.i.ế.n t.h.á.i.

Chậc, giống hệt như lời Đinh Lai nói, tôi đã cảm nhận được những con t.r.ù.n.g đang lúc nhúc trong người tôi rồi, hóa ra cảm giác cả người tê dại như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn lúc trước là tại bọn chúng đang sinh trưởng.

Ba ngày nữa thôi, tôi sẽ bị bọn chúng gặm cắn tới chỉ còn d.a bọc x.ư.ơ.n.g.

Bọn t.r.ù.n.g này cũng ghê tởm hệt như Đinh Lai.

Tôi nhắm đôi mắt hơi xót của mình lại.

Tạm biệt những đồng đội của tôi, chuyện còn lại đều dựa hết vào mọi người.

21.
Ba tháng sau.

“Hiện tại là bảng tin nhanh. Vài ngày trước cảnh sát thành phố cùng đội hình cảnh quốc tế đã triệt phá một vụ án g.i.ế.t người hàng loạt, chuỗi giao dịch phi pháp của tập đoàn nhà họ Đinh đã hoàn toàn phơi bày ra trước ánh sáng. Để phá thành công trọng án này thì hai nữ cảnh sát Chu Thanh Nhã và Chu Thanh Di đã anh dũng hy sinh, hai người họ đã được trao tặng huân chương cá nhân hạng hai, mang danh hiệu liệt sĩ.”

Trên truyền hình, một cảnh sát q.u.è một chân, m.ù một mắt đã lên đài để nhận thưởng giúp chị em nhà họ Chu.

Người cảnh sát này là người nằm vùng duy nhất còn sống sót trong vụ b.u.ô.n l.ậ.u da người của tập đoàn nhà họ Đinh, Vương Đắc Bảo.

Trong cục cảnh sát thành phố, một phóng viên đang phỏng vấn vị anh hùng này.

“Cảnh sát Vương, cho hỏi nữ cảnh sát Chu Nhã Thanh làm thế nào để truyền những tin tình báo mấu chốt ra ngoài thế?”

“Lúc Nhã Thanh mới đến hang ổ nhà họ Đinh thì đã phát hiện điện thoại bị người ta động tay động chân. Cô ấy đã để tất cả những thông tin hình ảnh mà cô ấy thu thập được vào trong cái USb mini mà đội cảnh sát đã lắp chung với máy định vị cho cô ấy.”

“Lúc đó tôi cũng không thể thoát ra được. Mới đầu tôi cũng không nghĩ tới Nhã Thanh cũng nằm vùng như tôi, tôi luôn muốn truyền tin cho cô ấy để cô ấy bỏ trốn nhưng cô ấy lại một mực không đi, tôi thực sự rất buồn bực.”

“Xin lỗi, tôi nói hơi lan man. Những chứng cứ Nhã Thanh thu thập được đều giấu trên xe của người bên phe Đinh Lai, bà ta là dì Mễ. Khi cô ấy cầu cứu dì Mễ thì cái trước nhất là để nghiệm chứng xem dì Mễ có tham dự vào những vụ b.u.ô.n l.ậ.u d.a người của nhà họ Đinh hay không, cái tiếp theo là tìm cơ hội để truyền tin tức ra ngoài.”

“Thật lợi hại.”

“Cái này có công khai không?”

“Anh yên tâm, chúng tôi làm bên ấn phẩm nội bộ của cục công an, tuyệt đối không công bố với bên ngoài.”

Cảnh sát Vương gật đầu, tiếp tục nói: “Ngay khi dì Mễ tới thành phố thì đội của cảnh sát Trần phát hiện trên xe của bà ta không có Nhã Thanh, liền biết bà ta có vấn đề nên bắt giữ bà ta, sau đó lục soát trên xe thì phát hiện máy định vị với USB. Chúng tôi đã nắm giữ những chứng cứ xác thực, nó cũng cung cấp hướng đi rõ ràng để điều tra những vụ án trong tương lai.”

“Nghe nói cái web đ.e.n đấu giá đó là anh cho cảnh sát Chu biết đúng không?”

“Đúng thế, lúc đó tôi chỉ muốn cô ấy mau chạy trốn khỏi chỗ đó, nên đánh bậy đánh bạ đem tin tình báo truyền cho cô ấy, muốn cô ấy chạy trốn rồi truyền ra ngoài thôi.”

“Đôi mắt với đôi chân của anh? Nghe nói anh đã giả câm 4-5 năm rồi.”

“Đinh Lai rất cảnh giác, ông ta chưa bao giờ thuê người bình, để làm cho ông ta yên tâm nên tôi…”

“Anh còn nói cảnh sát Chu đã cứu anh một mạng?”

“Đúng.” Vành mắt Vương Đắc Bảo đỏ hoe, nghẹn ngào nói.

“Tình huống lúc đó rất nguy cấp, đến giây phút cuối tôi mới biết cô ấy là cảnh sát. Chúng tôi phối hợp rất ăn ý, cô ấy mắng tôi nói tôi thèm muốn cô ấy, có ý đồ đen tối với cô ấy, lúc này tôi đã hiểu rõ nên đã diễn theo ý của cô ấy. Phát súng cuối cùng đó, cô ấy nhất định phải bắn, chúng tôi đều đánh cược rằng không có viên đạn nào trong đó, nó là dùng để thử chúng tôi, tôi cố tình tiểu đầy ra đất mới có thể bảo vệ được cái mạng này của mình.”

Đôi mắt của phóng viên trẻ tuổi đã nhòe đi vì nước mắt, khom lưng một góc chín mươi độ chào Vương Đắc Bảo.

“Nghe nói d.a của cảnh sát Chu Nhã Thanh bị tịch thu ngay tại hội đấu giá? Có thật vậy không?”

“Thật sự, lúc trước Nhã Thanh đã nói với cả đội rằng cô ấy phải thực hiện toàn bộ quá trình, như thế thì mới có thể triệt phá toàn bộ hang ổ của bọn họ. Từ ngày đầu tiên cô ấy đến Đinh gia, cô ấy đã không nghĩ tới cảnh mình còn sống trở ra nữa.”

“Lúc tóm được dì Mễ thì cả đội đã định gom lưới cứu cô ấy ra rồi, nhưng trong đoạn video tình báo của cô ấy truyền lại thì cô ấy nói rằng có thể bản thân mình đã bị trúng cổ rồi, sớm muộn cũng sẽ c.h.ế.t nên cả đội không cần vì cô ấy mà đứt gánh giữa đường, mọi người nén đau làm theo yêu cầu của cô ấy, tiếp tục theo dõi toàn bộ quá trình phạm tội.”

“‘Sau khi Nhã Thanh c.h.ế.t thì tôi chịu trách nhiệm tiếp tục tình báo, trải qua trận sinh tử lúc trước thì tôi đã không bị nghi ngờ nữa, hành động cũng thuận tiện hơn nhiều.”

“Tôi có thể xem thử, d.a cảnh sát Chu… Được không?” Người phóng viên cẩn thận dò hỏi.

“Thật xin lỗi nhưng hãy giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ấy đi.”

“Nếu có lòng thì ba hôm nữa chúng tôi sẽ tổ chức tang lễ, anh có thể đến đưa tiễn hai chị em cô ấy.”

22.
Trong nghĩa trang liệt sĩ, cây cối xanh tươi, hai cái mộ mới, xung quanh di ảnh của hai cô gái trẻ tràn ngập hoa tươi, cách mộ không xa có một hàng cảnh sát nhân dân đang gỡ mũ đứng nghiêm, thành kính khom lưng với hai tấm d.a người rách nát để trước mộ phần.

Mười hai phát súng liên thanh để tưởng nhớ anh hùng liệt sĩ, hai cô gái trẻ trên mộ phần đang rưng rưng cười.

Mưa rơi lất phất trong nắng chiều, chắc là tâm trạng hiện tại của hai chị em cô ấy nhỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.