Hóa Thân Của Nữ Nhân

Chương 2


Nàng ở trong nhà một canh giờ, đã bị đưa về tướng phủ.

Bị trói lại giống như một món quà.

Nàng không hiểu tại sao lại như thế.

Tin tức công cao cái chủ trên triều đình đều không tới tai nàng. Nàng cũng không rõ ràng vận mệnh của mình vì sao lại cùng một nhịp thở với nam nhân đa tình này.

Người thân trong nhà cho rằng nàng không đủ hiền lương thục đức.

Phu quân cho rằng nàng không biết tốt xấu.

Tiếng nghị luận trong thành từng đợt từng đợt chôn vùi nàng.

Từ ngày đó trở đi, Phù Tang liền biến thành một người câm không muốn mở miệng.

Nàng đóng cửa không ra, giống như mẫu thân nàng, trở thành phu nhân bình thường ở hậu viện.

Đây là cuộc sống của Phù Tang.

Cũng là nhân sinh của ngàn vạn quý nữ khác.

Nào có cái gì không thay đổi, nào có cái gì cứ mãi được yêu thương?

Các nàng chỉ như những món đồ trang trí, tượng trưng cho gia tộc vinh quang, và dùng để kết chặt quan hệ với gia tộc khác.

Nếu có một ngày, không còn cần thiết nữa, sẽ bị vứt bỏ như rác rưởi.

Ngày Phù Tang qua đời, đứa con đầu lòng của Đại tướng ra đời, là một bé gái.

Không phải do chính thê sinh ra, cho nên rơi vào danh hiệu thứ nữ.

Phù Tang nghe được mọi người đang lén nói chuyện.

“Tướng quân muốn đem đứa bé này làm con thừa tự của phu nhân.”

“Phu nhân là một nữ nhân hiền lành, nhất định sẽ trở thành một mẫu thân tốt!”

“Có hài tử, phu nhân sẽ không muốn tách ra với tướng quân nữa.”

“Phu nhân nhất định sẽ là một mẫu thân đủ tư cách.”

Thật kinh khủng.

Trong cuộc sống mười mấy năm qua của Phù Tang, không ai nhắc nhở nàng nên đối xử với thứ nữ như thế nào.

Cũng không có ai nói cho nàng biết, như thế nào để làm một mẫu thân đủ tư cách.

Bản thân nàng vẫn còn là một thiếu nữ.

Nàng sợ mình thất bại, đem đứa bé kia dưỡng thành người giống như nàng, không biết trời cao đất rộng.

Dưới sự sợ hãi cực đoan, Phù Tang nhảy vào hồ sâu trong phủ.

5

Ngao Trọng Tiên Quân đập nát cái bàn.

Đôi mắt hắn trợn ngược, không tin ngày xưa tôn sùng Thiên Đế, lại chỉ là một kẻ nhát gan.

Hắn lao tới, hơi thở giận dữ gần như phun vào mặt ta.

“Nhất định là ngươi động tay động chân gì đó.”

Ta mỉm cười mở rộng hai tay, tỏ vẻ mình vô tội.

“Ta không làm gì cả, chỉ là loại người cuồng vọng tự đại như ngươi không thể đồng tình với người khác mà thôi.”

Ta đưa tay, dễ dàng rút tiên lực chưởng quản Bách Hoa ra khỏi người hắn.

Cỗ tiên lực này nhu hòa, mềm mại, ta không tốn chút sức nào liền đem nó thu vào trong thân thể của mình.

Kỳ quái chính là, nó cùng tiên lực của Nhật Tinh Quân giống nhau, không bài xích ta, ngược lại có vẻ thập phần thân cận.

Xung quanh chúng tiên quân đối với ta như hổ rình mồi, không ai muốn tiếp tục cùng ta đánh cuộc.

Bọn họ bàn luận sôi nổi.

“Phàm trần luôn có giai cấp, không có quyền lực thì khó có thể trốn thoát.”

“Điều này thật không công bằng đối với Thiên Đế! Hắn là thần linh đứng đầu, tại sao phải sống hèn hạ như loài kiến?”

Thảo luận nhàm chán.

Nhưng ta đã suy nghĩ và quyết định giúp bọn họ.

“Nếu các ngươi cho rằng chỉ cần có sức lực là có thể thành công trở lại vị trí của mình, vậy ở thế giới tiếp theo, ta sẽ ban cho Phục Khải sức mạnh.”

Chúng tiên quân mừng rỡ, liên tục nói: “Được.”

Ta hướng Thủy Kính rót vào một tia thần lực.

“Thế giới này, ta liền ban cho hắn tài năng vô song.”

Chúng tiên quân như ruồi bọ vây quanh, tham lam nhìn chăm chú vào Thủy Kính.

Nhưng ta lại đưa tay, đem gương che lại.

“Lần này, ai tới đánh cược với ta?”

Họ nhìn nhau và do dự.

Ta rất kiên nhẫn, chờ đợi bọn họ thảo luận.

Chỉ chốc lát sau, Chiến Thần đi ra.

Hắn cao hai mét, dáng người khôi ngô, trong tay còn cầm một đôi Hạo Thiên chùy.

Lúc đi, mặt đất đều rung động theo hắn.

Ta ngửa đầu nhìn hắn, nhưng không có cảm giác bị áp bức.

Chiến Thần nhìn xuống ta từ trên cao, cố gắng áp đảo khí thế của ta.

Hắn cười lạnh: “Chiến tranh là lãng mạn của nam tử, chỉ cần có sức mạnh tuyệt đối là có thể trở thành bá chủ. Lần này, ta tuyệt đối không thể thua.”

Ta ngưỡng mộ sự tự tin của hắn, nhưng không biết sự tự tin của hắn đến từ đâu.

Ánh mắt Chiến Thần thành kính nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên chùy của mình.

“Đây là phụ thân ta để lại cho ta. Ta từng rất sợ ánh mắt sâu thẳm của người. Đôi mắt ấy là thứ mà tất cả nam tử đều sợ, và lời khen ngợi của người là điều mà tất cả nam tử đều khao khát.”

“Ngày đó, ta rốt cục đánh ngã người, đạt được sự tán thành. Từ giờ khắc ấy, ta cùng người từ cừu địch, quân thần, tình địch, biến thành phụ tử cùng bằng hữu.”

Ta mặt không chút thay đổi xoa xoa cánh tay, khen ngợi: “Quan hệ của hai người thật phức tạp.”

Chiến Thần lộ vẻ khinh thường.

Hắn nói: “Loại nữ thần các ngươi chỉ là đóa hoa trong vườn, làm sao hiểu được tình cảm phụ tử phức tạp của chúng ta.”

Ta xoay người, một câu cũng không muốn cùng hắn nhiều lời.

Ta thật sự là không nghĩ tới, đã thành thần, vậy mà ta vẫn còn cảm thấy buồn nôn.

Ta nhanh chóng di chuyển Thủy Kính, đặt gương trước mặt mọi người, thúc giục: “Mau nhìn đi, đừng nói nữa, coi như ta cầu xin ngươi.”

Chiến Thần cười lạnh một tiếng.

Hắn cho rằng ta là bị phụ tử tình thâm của hắn làm cảm động.

Thực ra ta bị buồn nôn đến mức tê liệt mà thôi.

Đời này Phục Khải bước vào con đường tu tiên.

Trong kỳ kiểm tra tông môn, đã đạt được cực phẩm Thiên Linh Căn.

Tất cả tiên quân đều lộ vẻ mừng rỡ.

“Nói vậy con đường phi thăng của Thiên Đế sắp tới!”

“Mau! Chuẩn bị tiếp giá!”

Ta ngăn lại chúng tiên.

“Các ngươi chỉ thấy được nàng là cực phẩm Thiên Linh Căn, chẳng lẽ không chú ý môn phái của nàng sao?”

Các tiên quân dụi dụi mắt, dần dần há to miệng.

“Hợp…… Hợp Hoan tông?”

6

Trước khi phi thăng, hầu như mỗi nam nhân đều mơ thấy mộng đẹp về Hợp Hoan Tông.

Đặc biệt là Chiến Thần.

Ta hiểu rõ hắn, thiên phú vạn năm khó gặp, thúc đẩy sinh ra thiên tài võ học như Chiến Thần.

Ở thế gian, hắn được gọi là “Long Ngạo Thiên”, vô số tài nguyên được trao cho hắn, trợ giúp hắn trăm năm phi thăng.

Thê tử của hắn từng là trưởng lão của Hợp Hoan tông.

Nhưng trăm năm sau, rõ ràng hắn đã tu luyện đủ rồi, nhưng lại không thể thăng thiên.

Thiên Đạo cho hắn gợi ý: “Là tâm của ngươi không đủ chân thành.”

Chiến Thần suy tư một lát, bừng tỉnh đại ngộ, giơ chùy đập thê tử của mình.

Hoàn toàn không để ý trong bụng nàng còn có một hài tử.

Sau khi thê tử chết, thế nhân biện giải cho hắn.

“Nghe nói đứa bé trong bụng không phải của hắn nên hắn mới phẫn nộ như vậy.”

“Chiến Thần là người chính nghĩa, làm sao có thể lạm sát người vô tội?”

Sau khi chứng đạo sát thê, Thiên Đạo mở miệng: “Có thể.”

Ngày đó, khắp thiên hạ đều giăng đèn kết hoa, chúc mừng thế gian sinh ra một cường giả.

Duy chỉ có Hợp Hoan Tông, toàn bộ trên dưới chỉ một mảnh đồ trắng.

Từ ngày đó trở đi, Hợp Hoan Tông liền hạ tử lệnh.

“Phàm là đệ tử Hợp Hoan tông, đều không cùng người ngoài kết hôn.”

Đệ tử Hợp Hoan tông còn chưa phản ứng thì thế giới bên ngoài đã nhốn nháo.

“Dựa vào cái gì ngăn cản tự do yêu đương?”

“Đợi đến khi các nàng một ngàn tuổi còn không có nam nhân nào muốn, lúc đó mà xem!”

“Ta trước đây nghe nói, đệ tử Hợp Hoan tông phải làm loại chuyện này mới có thể đề cao tu vi…”

“Chìa khóa có thể mở tất cả các ổ khóa gọi là khóa vạn năng, khóa có thể nhận tất cả các chìa để mở ra, gọi là khóa hỏng!”

Không lấy được vợ, các nam tu liền nóng nảy, nhưng vẫn mạnh miệng hô: “Cần gì song tu. Một mình tu luyện đi.”

Hợp Hoan Tông cảm thấy lời nói có lý, liền đóng cửa.

Yên lặng nhiều năm sau, Hợp Hoan tông xuất hiện một nhân vật thiên tài, gọi là Phù Tang.

Thiên phú vạn năm khó gặp, trăm năm khó có thể phi thăng, gần như giống với trải nghiệm của Chiến Thần.

Chiến Thần nhìn Thủy Kính, khóe miệng tràn đầy ý cười.

“Người trên thế gian yêu cường giả, tất cả mọi người sẽ chấp nhận nàng.”

Ta lắc đầu.

“Bọn họ chấp nhận ngươi, điều kiện tiên quyết bởi vì ngươi là nam nhân.”

Không khí giữa chúng ta trong nháy mắt căng thẳng.

Ở nơi không ai nhìn thấy, ta cử động ngón tay một chút.

Thần lực vừa bị tước đoạt nhu thuận quấn quanh ngón tay ta.

Ta nghĩ, những thần lực này chắc chắn là bị đánh cắp từ nơi khác.

7

Nhiều năm không thể phi thăng, Phù Tang suy nghĩ hồi lâu, tỉnh ngộ.

Đóng cửa nhiều năm, Hợp Hoan Tông rốt cục lần nữa cùng bên ngoài tạo liên hệ.

Tông môn mở rộng thông cáo: “Hợp Hoan tông Phù Tang kén rể, yêu cầu như sau…”

“Tu vi phải Trúc Cơ kỳ trở lên, dưới ba trăm tuổi, diện mạo đoan chính, nhân cách tốt, không cầu có bối cảnh tông môn, tán tu cũng có thể…”

Vô số nam tu nóng lòng muốn thử.

Sau một hồi im lặng, Hợp Hoan Tông nói ra yêu cầu cuối cùng.

“Phải trợ giúp Phù Tang sát phu chứng đạo.”

Nhìn hình ảnh trong Thủy Kính, Chiến Thần phì cười một tiếng.

“Một nữ nhân, cũng muốn noi theo ta sát thê chứng đạo?”

Ta hỏi hắn: “Vì sao không thể?”

Chiến Thần nhìn ta một cách mỉa mai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.