Hóa Thân Của Nữ Nhân

Chương 3


“Vẻ đẹp của nữ nhân nằm ở sự dịu dàng, mềm mại. Khi ngày đó đến, nàng sẽ không bao giờ làm điều đó.”

Những tiên quân khác cũng gật đầu phụ họa: “Nếu như cam lòng giết phu quân của mình, cho dù nàng dám phi thăng, Thiên giới cũng sẽ không thu!”

Ta nhìn chằm chằm Chiến Thần, hỏi hắn: “Ngươi có thể, nàng vì cái gì không thể?”

Chiến Thần cười ha ha: “Cho nên đây mới gọi là lãng mạn của nam nhân!”

Phù Tang mặc một thân váy trắng, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khoanh tay đứng ở cửa Hợp Hoan tông.

Gió bắc thổi qua, bông tuyết rơi trên vai nàng.

Người dưới chân núi nhìn nàng, tiếng nghị luận dần dần lớn lên.

“… Nằm mơ giữa ban ngày, chỉ là một chút tài nguyên, liền muốn đổi mạng người khác?”

“Hợp Hoan Tông có nhân quyền hay không?”

“Hợp Hoan Tông kỳ thị người dưới Trúc Cơ kỳ! Không phải là thiên phú cao sao? Đều là dùng tài nguyên chồng chất đi ra, đổi lại là ta, ta cũng có thể đi tới độ cao này!”

“Ai không biết Hợp Hoan Tông là dựa vào cái gì tu luyện, nói không chừng ở sau lưng, Phù Tang sớm không biết bị bao nhiêu nam nhân chơi đùa… Hiện tại giả bộ thanh cao, ai biết trước đó như thế nào…”

Chúng tiên quân nhìn một màn này, nháy mắt ra hiệu với nhau, bật cười.

“Những phàm nhân này nói có đạo lý, đáng tiếc Thủy Kính không chiếu những hình ảnh kia, bằng không chúng ta còn có thể mở rộng tầm mắt…”

“Ta đoán, nàng có thể tu luyện đến bước phi thăng này nhanh như vậy, phỏng chừng một lần đồng thời bị bốn năm nam nhân chơi đùa.”

“Các ngươi xem chuôi kiếm kia của nàng, không trang trí gì. Đoán xem nàng ta có dùng chuôi kiếm làm gì không?”

Trong Thủy Kính, trưởng lão Hợp Hoan tông lo lắng đến đầu đầy mồ hôi, muốn đem tông môn công pháp lấy ra, để chứng minh trong sạch.

Từ đầu đến cuối, công pháp của Hợp Hoan Tông cũng không phải là song tu.

Bọn họ chỉ là tuân theo đại đạo, tùy tâm mà làm, thuận theo trời mà đi.

Chẳng qua thế gian này đều chú trọng tam cương ngũ thường, luân lý đạo đức, điều này khiến các nàng độc đáo hơn người khác.

Loại độc đáo này, được đặt tên là phóng đãng.

Ta rút chuôi kiếm của một vị Tiên Quân ra.

Ta hỏi hắn: “Đồ trang trí trên kiếm của ngươi đâu?”

Hắn cảm giác có chút khó hiểu, nói: “Một người đàn ông như ta cần đồ trang trí làm gì? Chỉ có nữ nhân mới làm mấy chuyện thế thôi.”

Ta gật đầu, đem kiếm của hắn ném trở về.

“Ta hiểu, nam nhân đều phải dùng kiếm trơn bóng.”

“Chắc ngươi đã làm điều gì đó đáng xấu hổ với chuôi kiếm phải không?”

“Bằng không làm sao người khác không nghĩ tới, chỉ có ngươi nghĩ tới những chuyện kia?”

“Đây hình như là thế giới của riêng ngươi.”

Tiên Quân nhíu mày, thoạt nhìn thập phần tức giận.

Hắn hỏi: “Chuyện Phù Tang làm, vì sao giận chó đánh mèo lên ta? Không chừng ngươi cũng đã làm như vậy, có bản lĩnh ngươi liền chứng minh, nàng quả thật không làm những chuyện này!”

Ta nhìn lên.

Phù Tang cũng ngẩng đầu lên trong Thủy Kính.

Lúc này, giọng nói của Phù Tang trùng hợp với ta.

“Tại sao ta phải tự chứng minh với ngươi?”

Chúng ta nói lớn, chúng ta trừng mắt và chúng ta có cùng một tên – Nữ nhân.

Và tất cả nữ nhân đều bị vu khống.

8

Sau khi bị vu khống, nữ nhân cần phải tự chứng minh bản thân, vốn là việc sai trái.

Người khác há miệng ra, dễ dàng nói chút chuyện giả dối, nhưng người bị bịa đặt phải tự mình đào hết ra để tự chứng minh bản thân.

Nhưng cho dù có đào ra hết thì vẫn có người không tin.

Cuối cùng, truyền mãi truyền mãi thành một câu chuyện đúng như thật.

“Người trong cuộc nói không có, nhưng ai mà biết chứ?”

“Đúng vậy, ai biết được? Ai tin?”

“Ta tưởng cô ta là người tốt, hóa ra…”

Nếu lòng tốt trở thành xiềng xích trói buộc chúng ta, vậy hãy phá vỡ nó.

Phù Tang động kiếm trong tay, đột nhiên cắt đứt cổ họng người bịa đặt.

Nàng vung kiếm nhẹ nhàng, tùy ý lau máu tươi trên mặt, khóe miệng nhếch lên.

“Cho dù ta song tu, thì thế nào?”

“Hôm nay ta đứng ở chỗ này, cho dù ta tu luyện công pháp cần giết người, vậy thì như thế nào?”

“Trong số những kẻ hèn nhát ở đây, ai dám thay trời hành đạo, dám buộc tội ta?”

“Trời không đáp ứng ta vì ta chính là trời!”

Bầu trời ầm ầm vang lên tiếng sấm sét.

“Thiên Đạo đối với con kiến hôi bất kính cảm thấy phẫn nộ.”

Chiến Thần đi tới trước Thủy Kính, trên mặt tràn đầy thưởng thức Phù Tang.

“Loại dũng khí chưa từng có này, mới là khí chất một cường giả nên có.”

“Để ta ban cho nàng một phần lễ vật, giúp nàng sớm ngày phi thăng!”

Ta chợt cảm thấy đại sự không ổn.

Nhưng ta cần phải điều khiển Thủy Kính, và khi ta đang làm hai việc cùng một lúc, ta không có thời gian để ngăn cản Chiến Thần.

Ta nhìn thấy một chùm ánh sáng bay về phía Phù Tang.

Chiến Thần cười lớn: “Kỳ thật, cho dù nàng sát phu chứng đạo, cũng không có biện pháp phi thăng!”

“Ta có thể thành công, bởi vì ta thật sự cho yêu thê tử của ta. Không tự tay gạt bỏ tình cảm thì vĩnh viễn không được công nhận.”

Động tác Phù Tang trong gương đột nhiên dừng lại, vẻ mặt quái dị cúi đầu nhìn xuống.

Ánh mắt Chiến Thần rất hoang dã và phấn khích.

“Cho nên ta tự tay tặng nàng một cái tình cảm chân thành.”

“Trên thế giới này, có lẽ không có người mẹ nào không yêu con mình!”

Bất quá chỉ trong chớp mắt, bụng Phù Tang liền lớn lên.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đâm lên bầu trời.

Chắc hẳn, nàng cũng hiểu, đây là vì sao.

9

Không có tình cảm, liền tạo ra tình cảm, để cho nàng giết tử chứng đạo, sớm ngày phi thăng.

Thế giới này rốt cuộc là điên rồi.

Ta nghe thấy xung quanh tiên quân đang cổ vũ cho nàng: “Kiên trì thêm chút nữa, hài tử sinh ra, là có thể phi thăng rồi!”

Nhưng Phù Tang không nghe thấy.

Nàng nhìn chằm chằm vào bụng một lúc, đột nhiên rút kiếm ra và đâm mạnh vào bụng.

Nàng đưa tay vào cái bụng đẫm máu của mình và lôi đứa trẻ mà trời ban tặng ra.

Tất cả mọi người đều bị sốc trước diễn biến này.

Chiến Thần há to miệng, dường như không thể tưởng tượng nổi.

“Đây chính là con của nàng, một sinh mệnh sống sờ sờ, nàng làm sao nhẫn tâm tự tay giết con?”

“Chờ thêm một chút nữa, nó sẽ được sinh ra. Thật là một cậu bé đáng yêu, nó thậm chí còn chưa kịp nhìn thế giới này.”

Ta nhìn Chiến Thần với vẻ mặt kỳ lạ, nghĩ rằng nam nhân này có vẻ là một kẻ ngốc.

Ta hỏi: “Nếu nàng bị ép phải nhận đứa trẻ, nàng không thể quyết định sống hay chết sao?”

“Nhân quyền của Phù Tang nên cao hơn chứ.”

Ta cũng đưa tay rót một chút thần lực vào Phù Tang để cơ thể nàng không bị tổn hại.

Nàng buông kiếm xuống, ngồi trên mặt đất đẫm máu.

Một tia sức mạnh không thuộc về trời dần dần hiện ra từ cơ thể nàng.

Sức mạnh này, tất cả mọi người đều rất quen thuộc.

Phù Tang từ bỏ phi thăng, rơi vào ma đạo.

Kiếp này, nàng không có khả năng phi thăng.

10

Ta không nghĩ tới, Phù Tang lại dứt khoát từ bỏ phi thăng như vậy.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, kết cục của kiếp này lại tới nhanh như thế.

Ta đã chiến thắng một lần nữa, nhưng ta không cảm thấy hạnh phúc.

Chỉ cảm thấy trong lòng tựa hồ mọc một vạn cái gai, đốc thúc ta vì nàng làm chút gì đó.

Chiến Thần giơ búa lên, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt như sắp nổ tung.

Hắn muốn đem Thủy Kính đập nát, để phát tiết phẫn nộ trong lòng.

Nhưng thật đáng tiếc, hắn thua cuộc.

Thần lực của Chiến Thần dễ dàng bị ta đoạt lấy.

Ta ngưng thần quan sát một chút, thế nhưng phát hiện một chỗ kỳ quái.

Thần lực của hắn, không hoàn chỉnh.

Bởi vì không hoàn chỉnh, cho nên hắn mới giống như một mãng phu, lầm tưởng mình có sức mạnh tối thượng.

Nên biết rằng, dùng vũ lực không có đầu óc, sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Ta đem thần lực nhét vào trong cơ thể, chỉ cảm giác toàn thân ấm áp.

Tinh thần chiến đấu từ trong thân thể ta bộc phát, nhưng ta cũng không bị sức mạnh này đoạt lấy tâm trí.

Không ai biết tại sao ta lại bị mắc kẹt trên núi cao nhiều năm như vậy.

Không phải ta cam tâm tình nguyện, mà là bởi vì trong cơ thể ta vẫn luôn có một nguồn sức mạnh không hoàn chỉnh.

Nó buộc ta không thể sử dụng hết tiên lực.

Ta suy nghĩ rất nhiều năm, cũng không tìm được biện pháp giải quyết.

Không chỉ như thế, trí nhớ của ta chẳng biết vì sao cũng trở nên càng ngày càng hỗn độn.

Cũng may, hiện tại, thần lực đã hoàn chỉnh.

Có điều gì đó khuấy động trong tâm trí ta, và một cảm giác ấm áp đã lâu rồi tôi chưa được cảm nhận tràn ngập bên trong.

Bao nhiêu năm như vậy, ta bị mắc kẹt trên núi cao, cả đời không thể nhìn thấy nỗi đau, không thể nghe thấy tiếng kêu than.

Giờ khắc này, ta rốt cục thoát khỏi tất cả giam cầm.

Ta nhắm mắt lại và suy nghĩ. Lúc này, xung quanh không ai dám hành động liều lĩnh.

Đôi mắt họ mở to và nhìn ta đầy kinh hãi.

Họ đang chờ phán quyết của ta.

Vì cuối cùng ta cũng nhớ ra.

Tất cả mọi thứ đều bắt đầu thay đổi từ một ngày nào đó của một ngàn năm trước.

Ngày hôm đó, một sự kiện chưa từng có đã xảy ra trên thiên giới.

Nam nhân đầu tiên ở thế gian thăng thiên lên thiên giới.

Hắn chính là Thiên Đế.

11

Mọi thứ thực sự đã được lên kế hoạch từ trước.

Ngàn vạn thế giới, mỗi thế giới đều có tín ngưỡng của mình.

Là nữ thần đầu tiên của thiên giới, ta được gọi là Mẫu Thần.

Tín ngưỡng của ta, đến từ truyền thừa đời đời của xã hội mẫu hệ.

Nhiều thế hệ đã chết, nhưng họ vẫn ca hát, nhảy múa, ca ngợi khả năng sinh sản và hy vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.