Cho đến khi xã hội thay thế, một xã hội phụ hệ tất yếu bắt đầu xuất hiện.
Sức mạnh thần thánh của ta bắt đầu suy yếu, nhưng điều đó không quan trọng.
Sự thay đổi của lịch sử giống như một con lăn đang chuyển động, không ai có thể ngăn cản được.
Ta cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần các nữ nhân còn hi vọng sống, thì ta vẫn tồn tại.
Một bông hoa yếu đuối, một giọt nước mắt trong trẻo, một hạt giống tràn đầy sức sống.
Tất cả đều có thể là ta.
Ta tồn tại dưới hàng nghìn hình dạng trên thế giới, bảo vệ mọi người.
Nhưng cho đến ngày đó, lần đầu tiên trong thế giới phàm trần, một nam nhân đã thăng thiên.
Hắn tên là Phục Khải.
Vừa đến thiên giới, hắn đã bị quyền lực của các vị thần làm cho hoa mắt.
Thiên tính khiến hắn muốn cướp đoạt, muốn phá hư tất cả những gì không thuộc về hắn.
Ta nghe thấy hắn đang tự nhủ: “Nếu lợi ích không thuộc về ta, vậy nó sẽ không có giá trị tồn tại.”
Hắn đem các quy tắc và quy định của thế giới phàm trần lên thiên giới và tự xưng là “Thiên Đế”.
Ta không đồng ý, vì trên trời không có thứ bậc, và tất cả các vị thần chỉ có một trách nhiệm – tận dụng tốt sức mạnh trong tay để mang lại hy vọng cho cuộc sống của mọi người.
Giữa chúng ta, là bằng hữu, là tỷ muội, không phải là thuộc hạ của ai.
Tín ngưỡng khiến ta cường đại, mắt thấy đánh không lại ta, Phục Khải liền trở lại nhân giới.
Ta tưởng hắn hồi tâm chuyển ý.
Nhưng sức mạnh thần thánh của ta ngày càng suy giảm.
Ta hướng nhân gian nhìn qua, lại phát hiện những thế giới này đột nhiên có tín ngưỡng mới.
Họ đặt cho tín ngưỡng này một cái tên – “Nữ đức”.
Nữ tử bắt đầu bị trói buộc, ta cũng bị trói buộc.
Ta nhìn thấy trên đời này, một tòa lại một tòa đền thờ trinh tiết dựng lên, đè chết từng nữ nhân.
Ta nhìn thấy nước bọt phun ra từng tiếng, kèm theo câu, “Nữ nhân nên như vậy”, nhấn chìm những người phản kháng.
Ta nhìn những ánh mắt ác ý, xen lẫn khinh bỉ, giết chết người không cam lòng.
Không.
Không chỉ các nàng.
Đè chết, chết đuối, bị giết chết, toàn bộ đều là ta!
Ta là mẫu thần, cũng là mỗi một nữ nhân trên đời này.
Vận mệnh của chúng ta gắn liền với nhau. Ta có thể cảm nhận được nỗi đau của mỗi người, cảm nhận được niềm vui của mỗi người.
Đó là khả năng bẩm sinh của ta, khả năng mà ta tự hào nhất.
Vì ta là nữ nhân.
Cho nên khi nhìn thấy đồng loại chịu khổ, ta sẽ rơi lệ, thay vì vui mừng vì cuối cùng ta đã thắng cược.
Cuộc đời ta từ lúc sinh ra đã mang theo sự cao thượng và đồng cảm.
Phục Khải vì thiên hạ mà đặt ra sự giả dối. Hắn trộm thần lực của ta rồi phân chia mỗi một nam nhân phi thăng.
Không còn nữ nhân phi thăng nữa.
Không phải thiên phú của các nàng không có, mà bởi vì vạn vật trên thế gian này đều chèn ép các nàng.
Ta nghe người cha nói với con gái: “Đọc sách có ích gì? Không bằng hầu hạ chồng con, như vậy mới có thể sống tốt.”
Ta nghe hàng xóm nói với đứa trẻ: “Nào có phụ nữ nào không kết hôn? Đó đều là nữ tử không trọn vẹn, là thứ vứt đi.”
Ta nghe thầy nói với trò: “Chỉ cần đọc ‘Nữ Giới’ là được. Nữ nhân vốn không sánh bằng nam nhân về mặt đọc sách.”
Ta không ngừng lớn tiếng hò hét, muốn nói cho các nàng: “Không phải.”
Nhưng ta đã không thể phát ra âm thanh.
Cũng may, tất cả vẫn chưa muộn.
12
Kiếp cuối cùng, ta vì Thiên Đế chọn ra một thế giới đặc biệt.
Đây là nơi duy nhất trong ba ngàn thế giới không bị “Nữ đức” ràng buộc.
Có người đặt cho nó là “Nữ nhi quốc”.
Ta đã không cần cùng đông đảo tiên quân đánh cuộc.
Thần lực bị tước đoạt trở lại trong cơ thể. Ta cảm giác rất nhiều quyền lực của ta cũng đang thức tỉnh.
Mà ta cần Phục Khải trở về, thu hồi một quả cuối cùng rải rác ở trên người hắn: tín ngưỡng.
Nữ nhi quốc là một nơi tốt.
Bởi vì không có dính mùi hôi thối của nam nhân, có vẻ rất đáng yêu.
Ở đây không có áp bức, không có giáo huấn, chỉ có chúng sinh bình đẳng.
Ta thậm chí còn không cho Phù Tang chút ưu đãi nào.
Nàng sinh ra trong một gia đình bình thường, không có thiên phú, cũng không có thần lực gì.
Ta thấy nàng kết thúc tuổi thơ một cách suôn sẻ.
Đời làm con quan lại, nàng thích nhất thêu thùa và ngắm hoa.
Nhưng đời này, không ai nói cho nàng biết nữ hài nên thích cái gì, cho nên nàng hoàn toàn tuân theo nội tâm của mình, đem một thanh dao múa say sưa.
Nàng chỉ là một cô gái bình thường, dựa vào cần cù và mồ hôi để có được công việc, sống cuộc đời dựa vào chính mình.
Không hề trắc trở.
Trước khi Phù Tang chết, ta điểm một cái lên trán nàng.
Ta nhìn thấy nàng mơ màng mở hai mắt, tựa hồ có chút không biết làm sao.
Nàng nhẹ giọng nỉ non: “Ta rốt cuộc là ai?”
Ta ở bên cạnh nàng thì thầm: “Ngươi là ngươi. Ngươi muốn trở thành ai, liền trở thành người đó.”
Nàng tựa hồ nghĩ thông suốt, an tâm nhắm hai mắt lại.
Đến tận đây, lịch kiếp hoàn thành.
Thiên Đế trở về vị trí cũ.
Các tiên quân kích động canh giữ bên cạnh Thủy Kính, muốn Thiên Đế chủ trì công đạo cho bọn họ.
Ta kiên nhẫn chờ đợi.
Bất quá một khắc đồng hồ, Thủy Kính liền hiển ra hình người.
Các tiên quân nhào tới trên Thủy Kính, còn chưa thấy rõ người tới, đã bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Thiên Đế, ngài không ở đây, Túc Thương lạm quyền, thiếu chút nữa bức bách chúng ta không có chỗ dung thân.”
“Nhật Tinh Quân, Hoa Thần, Chiến Thần tất cả đều bị nàng hãm hại!”
“Ngài mau thu hồi quyền lực của nàng, trả lại cho chúng ta một cái công đạo!”
Ánh sáng của Thủy Kính tắt và Phù Tang bước ra từ đó.
Đúng vậy, không phải Thiên Đế Phục Khải, mà là nữ nhân Phù Tang, trải qua ba đời đau khổ.
Nàng mở mắt ra, không để cho Tiên Quân nhìn thấy gì.
Ta cùng nàng đối diện, Phù Tang cũng bình tĩnh nhìn về phía ta, hỏi: “Từ một khắc Phục Khải hạ phàm, ngươi liền biết, hắn không trở về được, đúng không?”
Ta cười khẽ gật đầu.
Không có nữ thần mới nào được sinh ra trong hàng nghìn năm nên ta chỉ có thể lên kế hoạch.
Không nghĩ tới, Thiên Đế thần lực quả nhiên có thể sinh ra tân nữ thần.
Và ta nói với nàng: “Ta biết rằng mặc dù ngươi được sinh ra từ Phục Khải, nhưng ngươi không phải là hắn.”
“Ngươi kế thừa toàn bộ thần lực của hắn, sinh ra một vị thần hoàn toàn mới.”
Phù Tang dựa dẫm đi tới phía sau tôi, biểu thị lập trường của mình.
Nàng đã lấy quyền năng của đức tin và trao nó vào tay ta.
Nhưng ta sẽ không tái phạm sai lầm tương tự.
Ta đem tín ngưỡng quyền lực đánh nát, đem lốm đốm ánh sáng rải xuống nhân giới, rơi vào trên người mỗi một nữ nhân.
Bé gái ngừng khóc nỉ non, tiếng đọc sách trở nên lớn hơn, tiểu thư quan gia đột nhiên cắt nát tấm vải thêu thùa trong tay.
Bóng ma màu xám bao phủ nhân giới bị đánh vỡ, trăm ngàn năm qua, lần đầu tiên có ánh mặt trời chiếu đến.
Đó là niềm tin mới.
Đó là tín ngưỡng của nữ tử thế gian đối với chính mình.
13
Sau khi niềm tin giả dối bị đánh vỡ, các tiên quân dần dần hiển lộ nguyên hình.
Có ông lão, có chó rừng được nuôi dưỡng, có người ăn xin bố thí.
Bọn họ đoạt được quá nhiều thứ không thuộc về mình, chiếm lấy vận mệnh của người khác.
Ta đem thần lực của bọn họ thu hồi, cũng hảo tâm đưa bọn họ trở về nhân gian.
Chỉ là ta là người tương đối chí công vô tư, sau khi đưa về thế gian, còn gửi thêm một phong thư cho nữ tử xung quanh bọn họ.
Phía trên viết đầy chữ, nói cho các nàng, những Tiên Quân này là như thế nào trộm đi cuộc sống của các nàng.
Về phần kết cục của bọn họ như thế nào, ta không quan tâm.
Đời đời kiếp kiếp, mỗi lần luân hồi, ta đều đi đưa tin.
Lại qua ba trăm năm.
Nhân gian rốt cục lại có người phi thăng thành thần.
Ta chào đón nàng ấy ở nơi kết nối giữa cõi trời và cõi người.
Tân nữ thần ánh mắt trong suốt, nàng tò mò hỏi ta: “Đây là nơi nào?”
Ta nắm tay nàng ấy và bước qua cánh cửa thiên giới.
“Đây là nơi chúng ta cùng nhau bảo vệ nhân gian.”
“Vậy người là ai?”
Ta ngoái đầu nhìn lại, cười nhìn chăm chú nàng.
“Ta là hóa thân của tất cả nữ tử luôn nỗ lực, không ngừng vươn lên trên thế giới này.”
-HẾT-