Hoàng hậu đã bị treo trên tường thành ba ngày rồi.

Chương 17


Còn Giang Ngọc Cẩn, hắn cả ngày nhốt mình trong Chiêu Dương điện, chìm đắm trong men rượu và ảo mộng.

“Khanh Khanh.” Hắn cuộn tròn trong chăn cùng quần áo của ta, tham lam hít hà mùi hương, tìm kiếm dấu vết của ta, lẩm bẩm gọi tên ta.

Trên bàn bày đầy món ta thích ăn, đều là những món cay nồng thơm ngon, dạ dày hắn đã không còn tốt, nhưng vẫn cố ép mình ăn từng miếng, cay đến đỏ bừng mặt, đau đến cong cả người.

“Khanh Khanh, ta bị đau bao tử rồi.”

“Ta đau quá.”

Nhưng tay hắn lại ôm ngực, mắt đỏ hoe nhìn cung điện của ta, ánh mắt cầu xin tìm kiếm điều gì đó, nhưng cung điện trống rỗng, người hắn muốn tìm vốn đâu còn.

Hắn dùng cách thức gần như tự ngược đãi để tưởng nhớ ta, nhưng ta vẫn không hiểu, người mà khi sống hắn đối xử tệ bạc như vậy, sao khi chết, hắn lại nhung nhớ đến thế?

Chẳng lẽ tình yêu của hắn có công tắc, có thể bật lên, rồi lại tắt đi bất cứ lúc nào sao?

Giang Ngọc Cẩn tìm thấy vài bức thư đã ố vàng dưới hộp trang điểm của ta, là ta viết cho hắn.

Trong những đêm dài ta trằn trọc vì bị hắn phụ bạc, nỗi đau không thể nói cùng ai chất chứa trong lòng, ta chỉ có thể viết lên giấy.

Ta nghĩ, một ngày nào đó sẽ cho hắn xem, không phải cầu xin hắn hồi tâm chuyển ý, mà là để lại bằng chứng lòng  hắn đã phụ ta.

Mà bây giờ, quả là thời điểm thích hợp, để hắn nhìn thấy tất cả.

“Hắn đã nửa tháng không bước chân vào cung ta, Giang Ngọc Cẩn lại tìm được mỹ nhân mới, Trần phi giận dỗi, hắn đang bận rộn dỗ dành nàng ta, đặc biệt sai người cấp tốc tám trăm dặm, từ quê nhà Trần phi đưa đến loại vải tươi nàng thích ăn nhất. Trước đây, hắn cũng từng dỗ dành ta như thế.”

“Trần phi đá c.h.ế.t Tiểu Bạch của ta, hắn nói Trần phi chỉ là vô ý, lại bế một con mèo khác đến bồi thường, không cho ta truy cứu nữa.

Hắn dường như đã quên, Tiểu Bạch là năm chúng ta thành hôn, cùng nhau mang về từ bên ngoài, hắn từng coi nó như con ruột giống như ta, mà giờ đây, hắn nói nó chỉ là một con vật. Thì ra, kẻ bạc tình thường hay quên.”

“Giang Ngọc Cẩn sẽ không bao giờ biết, đáng lẽ ta đã phải c.h.ế.t trong trận dịch bệnh năm đó, là hắn nói không thể sống thiếu ta, ta mới chọn ở lại. Đây là quyết định sai lầm nhất đời ta, mới khiến đôi bên sau này nhìn nhau mà chán ghét.”

“Ta muốn, ra đi vào năm hắn yêu ta nhất.”

Tay Giang Ngọc Cẩn run rẩy càng thêm dữ dội, sắc mặt hắn tái nhợt, nước mắt lăn dài, từng giọt từng giọt làm mờ đi những dòng chữ khắc ghi ký ức đau thương của ta.

Bất ngờ, hắn rút ra một con d.a.o găm, đ.â.m vào lòng bàn tay mình, một nhát rồi lại một nhát, cho đến khi lòng bàn tay đã m.á.u me be bét.

“Khanh Khanh, có phải như vậy không? Thật sự, đau rất đau.”

Giọng hắn khàn đặc, như thể đột nhiên không thở nổi, gọi tên ta.

Hắn khóc cái gì? Người đáng thương rõ ràng là ta cơ mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.