Hoàng hậu đã bị treo trên tường thành ba ngày rồi.

Chương 18


Giang Ngọc Cẩn ngồi bệt xuống đất, thất thần không biết đang nghĩ gì.

Bên ngoài đã rối tung lên, cung nhân chạy tán loạn kêu gào, thì ra quân Thẩm gia đã công phá hoàng thành, cung nữ thái giám phi tần đều đang chạy trốn.

An công công trung thành, loạng choạng đẩy cửa tẩm điện: “Hoàng thượng, hoàng thượng, phản tặc đã vào cửa cung rồi, mau đi thôi, hoàng thượng, thị vệ đã đợi bên ngoài, nô tài nhất định liều c.h.ế.t bảo vệ hoàng thượng.”

Giang Ngọc Cẩn ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa lửa chiến tranh đang bùng cháy, cung nhân chạy trốn, ánh mắt trống rỗng: “Tiểu An Tử, ngươi tự đi đi, trẫm muốn đợi một người.”

“Quân Thẩm gia đến rồi sao? Ngươi có thấy Khanh Khanh không? Nàng có phải cũng đã trở về cùng không?”

Hắn chạy về phía náo nhiệt nhất, An công công vội vàng ngăn lại: “Hoàng thượng, nghịch tặc thế đến mạnh mẽ, là nhằm vào người mà đến, người ngàn vạn lần không thể lấy thân mình mạo hiểm.”

“Trẫm là hoàng thượng! Trẫm là phu quân của Khanh Khanh, nàng ấy sẽ không g.i.ế.c trẫm.”

Lời còn chưa dứt, mũi tên sắc bén xé gió bay tới, An công công kinh hãi đẩy Giang Ngọc Cẩn ra, kết quả bị đóng đinh trên mặt đất.

Gã phun m.á.u tươi, nắm chặt vạt áo Giang Ngọc Cẩn, bi thương nói: “Hoàng thượng, nương nương đã c.h.ế.t rồi, mau chạy đi, Thẩm gia sẽ không tha cho người đâu.”

Giang Ngọc Cẩn ngẩn người, hắn cúi xuống vuốt mắt cho An công công, ánh mắt lại trở nên sáng rõ hơn.

Nhưng hắn vẫn không chạy trốn, cho đến khi kiếm của ca ca kề vào cổ hắn, hắn mới như thở phào nhẹ nhõm, chấp nhận số phận thành vương bại khấu ( thắng làm vua thua làm giặc)

“Thẩm Khác, quả nhiên nhà họ Thẩm các ngươi có ý đồ mưu phản. Uổng công tiên đế còn xưng Thẩm gia là trung nghĩa chi sư.”

Ca ca cười khẩy: “Ngươi sai rồi, Giang Ngọc Cẩn, Thẩm gia quân xứng đáng với danh hiệu trung nghĩa chi sư, chỉ là Thẩm gia trung với minh quân, bảo vệ lê dân bách tính, chứ không phải một kẻ hôn quân đa nghi.”

“Là ngươi phụ lòng phó thác của tiên đế, phụ tình nghĩa của muội muội ta, phụ sự ủng hộ của Thẩm gia quân, chỉ vì lời nói của một yêu nữ, tàn hại trung thần, bức bách trung lương, phụ bạc thê tử! Ép c.h.ế.t tổ mẫu ta!”

Giang Ngọc Cẩn nổi giận: “Ngụy biện! Sau khi ta kế vị đã giao trọng trách cho Thẩm gia, ta và Khanh Khanh ân ái hòa thuận, là Thẩm gia các ngươi có ý đồ phản nghịch, mới khiến ta và Khanh Khanh ngày càng xa cách.”

“Ta hận! Nàng rõ ràng nói ta là quan trọng nhất, vậy mà vẫn chọn đứng về phía các ngươi! Các ngươi khởi binh nhanh như vậy, e là Khanh Khanh đã sắp xếp ám vệ trong cung rồi?”

“Từ khi nàng ấy nhảy lầu thành kêu oan, ta đã hiểu, nàng ấy đã từ bỏ ta, thà c.h.ế.t cũng muốn bảo vệ Thẩm gia lật đổ ta! Tại sao? Tại sao? Ta là phu quân của nàng ấy! Tại sao nàng ấy không chọn ta?”

Ca ca tức đến bật cười, trực tiếp đ.â.m một kiếm vào vai hắn: “Bịa đặt! Thật nực cười! Nàng ấy từ khi nào phản bội ngươi! Từ đầu Khanh Khanh chọn chính là ngươi! Là ngươi phụ nàng ấy! Làm nàng ấy lạnh lòng, là chính ngươi ép nàng ấy ruồng bỏ ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.