09
Hai năm sau khi ta nhập phủ thái tử, lão Hoàng đế chung quy là không kiên trì nổi nữa.
Thời khắc hấp hối, hắn cho mời Thái tử cùng nhiếp chính vương tiến cung.
Tất nhiên, còn có ta đi theo làm nền nữa.
“Thất đệ, những năm gần đây, trẫm đều cực hận ngươi.”
Lão Hoàng đế nằm ở trên giường, nhìn nhiếp chính vương, trầm giọng nói.
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, hô hấp cứng lại.
Ý gì?
Bắt đầu tính sổ?
Ai ngờ, lão Hoàng đế lại thay đổi phong thái, tiếp tục nói: “ …… Ta hận ngươi gian lận, động tay động chân vào cái thẻ ngày hôm đó! Làm hại ta bị trói buộc tại cái hoàng vị này mấy chục năm, ngươi lại ngày ngày đi du sơn ngoạn thủy, hưởng hết tốt đẹp núi sông! Khụ khụ khụ……”
Nhiếp chính vương ung dung ngồi ở một bên, cười ha hả.
“Ồ, sau khi ngươi sinh bệnh, không phải cũng để cho ta canh giữ triều chính, đem ta nhốt tại kinh thành nhiều năm mà, hòa nhau hòa nhau.”
“Cái kia có thể so sao!!!” Lão Hoàng đế gào thét.
Ta ở một bên nghe, cả người đều choáng váng.
Cho nên, hai huynh đệ này xích mích là vì không có ai muốn ngồi lên hoàng vị?
Vậy tại sao nhiếp chính vương lại muốn hạ độc chết Thái tử?
Trong lòng ta vừa toát ra sự nghi ngờ này, lão Hoàng đế liền tức giận nói:
“Đừng cho là ta không biết ngươi tức giận, cho nên mới thường xuyên chơi ngáng chân Triêu nhi.”
Thời điểm nói đến”Ngáng chân”, ánh mắt của hắn như có như không hướng trên mặt ta dừng lại mấy giây.
Ta chột dạ sờ sờ cái mũi.
Nhiếp chính vương nghe tới, lập tức ngồi thẳng người phản bác:
“Ài, lời này không thể nói như vậy. Nếu không phải nhi tử của ngươi ngày ngày đến phủ của ta cầu xin, ta cũng không đành lòng……”
Nói được nửa câu, liền bị tiếng ho khan kịch liệt của Kỳ Triêu đánh gãy.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Chỉ thấy kỳ Triêu sờ sờ chóp mũi.
10
Cuối cùng, lão Hoàng đế hạ chiếu nhường ngôi, kỳ Triêu đăng vị.
Ông ấy thì xuất cung bảo dưỡng tuổi thọ.
Mặc dù ông ấy lấy cớ nói mình ngày giờ không nhiều, nhưng ta nhìn lúc xuất cung, khí sắc của ông ấy hồng hào rất nhiều.
Cũng đúng, ai mà có thể cao hứng được khi mỗi ngày đều phải làm việc cần mẫn?
Còn là làm việc mấy chục năm không ngừng nghỉ.
Ta nghĩ thầm, việc tranh giành đoạt vị bất quá chỉ là một hiểu lầm, vậy có phải, ta có thể rời khỏi phủ thái tử, trở lại phủ nhiếp chính vương tiếp tục làm ám vệ rồi?
Ý nghĩ này vừa ló ra, nhiếp chính vương đã giội cho ta một gáo nước lạnh.
“Ta quyết định, sẽ cùng hoàng huynh đi du sơn ngoạn thủy. Dù sao năm đó là do ta không tử tế, đem lá thăm mình rút trúng bẻ gãy, mới khiến cho phụ hoàng bắt tam ca đăng cơ.”
Ta lấy ngón tay chỉ vào chính mình: “A? Vậy còn ta thì sao?”
Nhiếp chính vương đương nhiên nói: “Ngươi không phải ở phủ thái tử sao?”
“Ta là nhãn tuyến của ngài, hiện tại Thái tử đã lên ngôi, ta còn nằm vùng làm cái gì?”
Nhiếp chính vương vẻ mặt càng thêm ngơ ngác: “Ngươi cùng Thái tử không phải là lưỡng tình tương duyệt sao?”
Ai?
Ta đang muốn cãi lại, kỳ Triêu trực tiếp đi lên phía trước nắm lấy bả vai của ta:
“Lễ Đăng cơ bận rộn, sẽ không tiễn phụ hoàng cùng hoàng thúc, xin tạm biệt tại đây.”
Nhiếp chính vương khoát khoát tay, không chút nào lưu luyến xoay người.
Nhưng ta lại cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Uy hiếp!
Đây là uy hiếp trắng trợn!
Một loại” Nếu hôm nay ngươi dám rời đi, ta sẽ bẻ gãy vai ngươi”! ” Uy hiếp!
Tiếng chuông báo động vang lên trong tâm trí ta.
Kỳ Triêu muốn tìm ta tính sổ sách đây mà.
Nhiếp chính vương chơi ngáng chân hắn, nhưng đó là hoàng thúc của hắn, hắn không có cách nào báo thù.
Cho nên liền đem cừu hận chuyển dời lên người ta.
Nhất định là như vậy!
Ôm tâm tình thấp thỏm như vậy, những ngày này, ta một mực đang suy đoán xem kỳ Triêu muốn dùng thủ đoạn gì để đối phó ta.
Nhưng chính như hắn đã nói, lễ đăng cơ vô cùng bận rộn.
Liên tiếp mấy ngày ta cũng không thấy mặt hắn.
Ta âm thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất hắn nên thật bận bịu, bận đến mức quên luôn sự tồn tại của ta.
Thẳng đến khi thánh chỉ phong ta làm đại nội tổng quản xuống tới.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng chết.
11
Ta không biết những đại nội tổng quản khác phải làm việc gì.
Nhưng nhiệm vụ kỳ Triêu giao cho ta, chính là thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh hắn.
Vào triều ở bên cạnh, gặp mặt đám đại thần ở bên cạnh, liền đi ngủ cũng phải ở bên cạnh hắn!
Quả thực so với trước kia làm ám vệ còn vất vả hơn.
Dù sao năm đó lúc ta làm ám vệ, ỷ vào việc mình phải núp vào chỗ tối, chủ nhân cũng nhìn không thấy, vì vậy thường xuyên chuồn êm đi ra ngoài chơi.
Lúc này làm đại nội tổng quản, ngày ngày phải xuất hiện dưới mí mắt của Kỳ triêu, muốn chạy cũng khó.
“Thần cho rằng, tân đế đăng cơ, phải mau chóng lấp đầy hậu cung.”
“Thần tán thành.”
Ta đang gục đầu ngủ gật thì cảm thấy không khí trong điện Dương Tâm trở nên lạnh hơn một chút.
Ta rùng mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy không rõ ràng của Tề Triêu.
“Tiểu Ảnh, ngươi có ý kiến gì?” Kỳ Triêu hỏi.
Ta nhìn lướt qua một loạt lão thần đang quỳ phía dưới.
Mọi người đều nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng.
Chỉ có một vị đại thần đứng nơi góc khuất kinh hô một tiếng: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải……”
Nhưng rất nhanh cũng khó khăn nuốt xuống.
Không ai chú ý tới.
Ta há miệng: “Trước kia phủ thái tử cũng chỉ có một mình Thái Tử Phi, không có thê thiếp nào khác, mặc dù không ổn, nhưng cũng hợp quy củ. Chỉ là bây giờ Thái tử thành tân đế, tự nhiên là muốn nạp thêm người vào hậu cung, vì Hoàng gia khai chi tán diệp.”
Ta lời nói này một cách bình tĩnh.
Đạo lý cũng đúng như vậy.
Nhưng chẳng biết tại sao, trái tim ta có chút khó chịu.
Trước kia cả phủ thái tử to như vậy, cũng chỉ có một mình ta.
Ta biết nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường, huống chi hắn lại là Thái tử.
Nhưng hắn chỉ có một mình ta thời gian lâu như vậy, cũng sẽ khiến cho ta sinh ra một chút tâm tư.
Nhưng ta lại là một nhãn tuyến, không thể có tâm tư như vậy.
Bởi vậy, ta liền cố chôn nó thật sâu dưới đáy lòng.
Thẳng đến khi kỳ Triêu ngồi lên vị trí kia, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hậu cung ba nghìn mỹ nữ là đích đến của hoàng đế.
Ta cùng kỳ Triêu qua lại với nhau bao nhiêu năm, cũng có những lần cãi vã nhỏ, đều chỉ là hời hợt.
Nhưng nếu là hắn thật sự muốn tuyển tú, ta nghĩ, ta liền xin một ân điển xuất cung.
Suy cho cùng, ta không muốn trở thành một người có cũng được mà không có cũng không sao, buồn bực sầu não mà chết trong cung cấm.
Nếu như hắn không cho phép, hình như có một loại thuốc giả chết trong túi bách bảo mà nhiếp chính vương đưa cho ta…..
Ánh mắt của ta lại rơi trên người kỳ Triêu.
Không nghĩ rằng giờ phút này sắc mặt hắn lại trở nên âm trầm, cau có không vui.
Các cận thần phía dưới cũng chú ý đến tâm trạng của hắn, đều run rẩy, thở mạnh cũng không dám.
Thế nhưng Kỳ Triêu lại trầm mặc hồi lâu, chỉ phun ra một câu: “Đều lui ra đi.”
Đợi đến khi cửa điện khép lại, kỳ Triêu mới đứng dậy, chậm rãi ung dung tới gần ta.
“Ngươi thật sự nghĩ như thế?”
Ta sững sờ, mới ý thức được hắn đang nói tới việc tuyển tú.
“Không liên quan đến chuyện có muốn hay không, mà là từ trước đến nay, đều là như thế.”
Ta cụp mắt xuống, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt Tề Triêu lưu lại trên mặt mình rất lâu.
Cuối cùng, hắn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nói: “Tốt.”
12
Đêm khuya, ta ở trên giường lật qua lật lại, trong đầu đều nghĩ tới chữ “Tốt” mà Kỳ Triêu nói.
Cho nên ý tứ của hắn, là muốn tuyển tú?
Ta còn chưa kịp thương tâm, thì một chuyện khác đã xảy ra khiến ta vô cùng tức giận.
Lần trước vị đại thần nhận ra ta ở Dưỡng Tâm điện, mặc dù không xác nhận tại chỗ, sau khi trở về lại đem chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm tản ra.
Lan truyền coi như xong, đến cùng còn có người thêm mắm dặm muối vào!
Ta đường đường là Thái Tử Phi bị biếm thành đại nội tổng quản, thế nào liền biến thành”Hoàng hậu vì không cho Hoàng đế tuyển tú, đóng vai thành thái giám nghe lén gián ngôn của đại thần ” .
Lúc tỳ nữ nói cho ta tin tức này, còn mang theo những bình luận của các vị đại thần khác.
Đại thần A: “Nàng chính là như vậy, lúc trước khi Hoàng Thượng vẫn là Thái tử, nàng liền không cho nữ nhi của ta vào phủ làm Trắc Phi.”
Đại thần B: “Đúng vậy, nghe nói nữ nhi Lâm gia đều cho Thái tử hạ loại thuốc kia, vào thời khắc mấu chốt, nàng còn có thể xuất hiện ngăn cản bọn họ, quả thực là phòng ngự chặt chẽ.”
……
Ta nhìn từng mảnh giấy trên bàn, từng chữ như đang nhảy múa, cho dù là cách trang giấy, ta cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích khi ăn dưa của đám đại thần.
Thật là tuyệt vọng.
Ta vịn trán, hỏi tỳ nữ: ” Tin này đã được truyền ra bao nhiêu tay rồi?”
Tỳ nữ thận trọng nói: ” Lúc nô tỳ cầm vào tay, đã có ba mươi hai bình luận, cho nên…”
Ta nhắm hai mắt lại.
Thật quá tuyệt vọng.