13
Cung điện thực sự rất sôi động.
Mọi người trong mỗi cung điện đều bắt đầu bận rộn.
Ta nghĩ có lẽ họ đang chuẩn bị cho việc tuyển tú.
Những ngày này mưa dầm liên miên, nghe Khâm Thiên Giám nói, mùng tám tháng sau sẽ là một ngày nắng.
Thế là ta suy đoán, tuyển tú chắc sẽ tổ chức vào ngày hôm đó.
Vậy ta liền đào tẩu vào ngày mùng tám đi.
Đến lúc đó, trong cung người đến người đi, nhất định sẽ không có người phát hiện ra ta.
Bây giờ phải đi, ta quyết tâm cho mình nghỉ vài ngày.
Ta lấy cớ sinh bệnh, xin nghỉ liên tiếp mấy ngày.
Không muốn thừa nhận, còn có một bộ phận nguyên nhân là ta thật sự có chút không nỡ.
Tâm tình tích tụ, khó mà điều trị.
Ta cùng kỳ Triêu, còn có người ở phủ thái tử sống chung nhiều năm.
Mỗi một ngày, ta đều trôi qua rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Ta đã đem phủ thái tử trở thành ngôi nhà thứ hai của mình sau phủ nhiếp chính vương.
Bây giờ nhiếp chính vương đã rời kinh thành, nếu ta rời đi hoàng cung, thoáng chốc đúng là không biết nên đi nơi nào.
Ta ngồi xổm ngoài cổng điện, cùng với tiếng mưa rơi, nhìn xuống con ốc sên đang bò trên mặt đất.
Đột nhiên, một đôi giày đế đen, hoa văn vàng hiện ra đập vào mi mắt.
“Không phải ngươi nói ngươi bị bệnh sao? Tại sao còn ở bên ngoài hứng gió lạnh?”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, là kỳ Triêu.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Kỳ Triêu nhếch môi nói: “Trong lúc rảnh rỗi, liền đi xem đại nội tổng quản của trẫm đã khỏi bệnh chưa. Bây giờ xem ra thân thể rất tốt, chẳng lẽ là tổng quản lừa gạt trẫm? Đây chính là tội khi quân.”
Ta lập tức che trái tim, nhíu mày nhắm mắt: “Bẩm bệ hạ, nô tài chính là bị tâm bệnh.”
“A? Tổng quản sao lại bị tâm bệnh rồi?”
Ta yếu ớt nói: “Nghe nói bên ngoài đều đang đồn, nô tài bởi vì ghen tị mới giả làm thái giám, nghe lén ở Dưỡng Tâm điện. Nô tài thật sự ủy khuất, quá tức giận mà sinh bệnh.”
Kỳ Triêu: ……”
Hắn bỗng chột dạ nắm tay che miệng, lại ho hai tiếng.
Ta nheo mắt lại nhìn chằm chằm hắn.
Kỳ Triêu tránh đi ánh mắt: “Khụ, quá lạnh , vào nhà đi.”
14
Trong phòng, bếp lò đang kêu lách tách.
Kỳ Triêu đột nhiên nói: “Ngươi có nhớ hay không, rất nhiều năm trước tại phủ nhiếp chính vương, ngươi đã cho mấy tên ăn mày nhỏ ăn uống.”
Ta nghiêng đầu: “A?”
Kỳ Triêu phun ra mấy cái từ: “Mùa đông, đồ ăn thừa.”
Ta mới chợt hiểu ra.
Mỗi khi vào đông, trong kinh thành liền phá lệ đìu hiu, tiểu ăn mày bên đường càng khó kiếm được đồ ăn.
Rất nhiều người chết đói.
Tuy nhiên, ta thấy trong phủ Nhiếp chính vương mỗi ngày luôn có thức ăn thừa, số lượng vứt đi cũng đủ nuôi ba bốn gia đình.
Thế là, ta liền thường xuyên thừa dịp người không chú ý, đem thức ăn thừa ném ra cửa sau, thuận tiện cho những tiểu ăn mày kia nhặt ăn.
Thế nhưng, sao Kỳ Triêu lại biết những việc này?
Ta bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Chẳng lẽ ngươi là……”
Kỳ Triêu mặt không đổi sắc gật đầu: “Đúng, ta chính là người qua đường lúc trước đi ngang qua phủ nhiếp chính vương, bị ngươi đánh ngất xỉu.”
Ta: “Tê ——”
Ta sờ sờ mũi, cười nói: “Được rồi, ta hình như có chút ấn tượng, ta còn tưởng rằng ngươi là thị vệ trong phủ, sợ ngươi đi cáo trạng, cho nên mới……”
Tuy nhiên, sau khi nhiếp chính vương biết chuyện này, ông không những không trách tội ta, còn khen ngợi ta suy nghĩ chu đáo.
Từ đó mỗi khi vào đông, trước cửa phủ nhiếp chính vương đều sẽ bày cháo, cứu trợ bách tính.
Trên mặt Kỳ Triêu nở nụ cười: “Lúc ấy ta liền ngạc nhiên, vì sao lại có một người nữ tử thiện lương, đường hoàng như vậy. Nhưng mà, ngươi ra tay thật hung ác, khiến cho ta hôn mê trong phủ suốt ba ngày.”
Thái tử bị người ta đánh bất tỉnh, còn hôn mê ba ngày.
Lão Hoàng đế lo lắng muốn chết.
Kỳ Triêu lại không khai ta ra, đúng là người tốt.
“Lần khác ta đến phủ Nhiếp chính vương uống trà, đi ngang qua sau vườn, nhìn thấy ngươi cùng mấy tên mật vệ đang ngồi xổm trên cây đánh bài cửu.”
* Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow (tiếng Trung: 牌九; bính âm: pái jiǔ; Việt bính: paai4 gau2) là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.
Ta: ……”
Ám vệ phủ Nhiếp chính vương rất đông, có đôi khi xà nhà trong phòng không đủ chỗ cho chúng ta ngồi xổm, chúng ta liền chuyển ra bên ngoài.
Ngày bình thường gió êm sóng lặng không có sự cố gì, dần dà, chúng ta cũng sinh ra tâm tư nhàn tản.
Trò chuyện bát quái, đánh bài cửu, đều rất phổ biến.
Có đôi khi thậm chí chúng ta sẽ nhóm lửa nấu cơm trên tàng cây, khiến cho mấy cái cây trăm năm tuổi trong phủ bị đốt trụi.
Kỳ Triêu nói: “Khi đó ngươi lên tiếng gọi ta, ta ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ đen, ngươi bảo ta nhặt những lá bài dưới đất đưa cho ngươi, nói là mình vô ý đánh rơi. Lúc ấy ta còn cảm thấy buồn cười, ngươi vậy mà lại không nhận ra ta.”
Kỳ Triêu mỉm cười, phảng phất đó là một hồi ức thật đẹp.
Nhưng ta không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.
Bởi vì đó chỉ là những trải nghiệm hàng ngày của ta, ta thậm chí còn không để chúng ở trong lòng.
Đương nhiên, ta cũng không bao giờ tưởng tượng được không lâu sau đó, người đàn ông bị ta đánh bất tỉnh, giúp ta nhặt bài cửu, sẽ trở thành hoàng đế, mà ta, sẽ gả cho hắn.