5.
Nhưng con đường tới bậc đế vương này đầy rẫy khó khăn, chỉ cần sơ sẩy, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhiếp Hàn Sương vốn định lấy lý do này để khuyên ta từ bỏ, không ngờ lại càng làm ta quyết tâm theo nàng hơn.
Cuối cùng, nàng đoạt được ngôi vị, ta vào cung làm phi.
Để phòng việc nàng là nữ bị lộ, ta đã luôn diễn vai một phi tần ghen tuông, độc sủng hậu cung.
Nhiều năm qua không có sai sót nào.
Mọi sự chỉ trích và sự chú ý đều đổ dồn vào ta, ta chịu đựng sự đố kỵ của quan lại và cơn giận của dân chúng.
Nhiếp Hàn Sương chuyên tâm làm minh quân, ở trên triều tiêu diệt phe đối lập, củng cố quyền lực của hoàng gia.
Nhưng một năm trước, có một việc ngoài ý muốn đã xảy ra trong cung yến.
Một cung nữ tên Thanh Trúc đã mưu đồ leo lên giường của Nhiếp Hàn Sương nhân lúc nàng say rượu.
Nhiếp Hàn Sương kịp thời tỉnh lại, phát hiện người này đang cởi dây lưng của mình thì không kìm được cơn giận.
Sau đó chúng ta tra ra được Thanh Trúc là quân cờ do người khác cài vào thì lập tức ra lệnh x ử t ử.
Hôm nay, con hầu rửa chân tên Thanh Oanh kia lại gọi Thanh Trúc là chị của nó.
Kẻ mang ý xấu chet đi cũng không đáng tiếc, nhưng Thanh Oanh lại không phân biệt đúng sai mà đổ mọi thù hận lên đầu ta.
Sao ta có thể để loại người như này sống được?
6.
Hôm sau, ta lệnh cho người hầu kéo Thanh Oanh ra ngoài c.h.é.m đầu.
Thái hậu nghe tin mà đến, vừa vào cửa đã hỏi ngay:
“Thần quý phi, con hầu này phạm phải tội gì mà ngươi lại x, ử t’ ử nó?”
“Không vừa mắt thì giet thôi.”
Ta hành lễ qua loa, không đợi thái hậu lên tiếng đã đứng dậy.
Cả cung đều biết ta cậy sủng mà kiêu, ngay cả thái hậu ta cũng không để vào mắt.
Bà ta không hài lòng về ta đã lâu, hôm nay thấy ta qua loa thì càng thêm tức giận, bà ta quát lớn:
“Thần quý phi, ngươi đừng quá kiêu ngạo!”
Ta khẽ cười nhìn móng tay mới làm hôm nay của mình, nói:
“Nhưng bệ hạ lại thích tính cách tự do phóng khoáng của thần thiếp đấy.”
“Ngươi!”
Thái hậu bị ta chặn họng, hồi lâu không nói được câu gì. Mắt phượng của bà ta đảo quanh, đột nhiên dừng lại trên người Thanh Oanh rồi bắt đầu trách ta:
“Ngươi được sủng ái nhiều năm nhưng không có con, đây là tội lớn! Ai gia thấy con hầu này có tướng đẻ nhiều, quyết định phong nàng làm tiệp dư.”
“Sớm sinh con cháu cho hoàng gia.”
Sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thanh Oanh nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của thái giám, ả vội vàng quỳ trước mặt thái hậu, dập đầu tạ ơn:
“Nô tì tạ ơn thánh ân của thái hậu!”
[Tốt quá rồi! Chỉ cần dựa vào thái hậu, đợi ta sinh được hoàng tử, địa vị trở nên vững chắc thì không cần phải sợ yêu phi này nữa. Thanh tieuquan chuyển ngữ, đọc bản chính chủ ở phở bò hoặc m0nk3yd.]
[Nỗi nhục hôm nay, sớm muộn gì tao cũng sẽ trả đủ cho mày!]
Ta nghe thấy mưu đồ của Thanh Oanh, ánh mắt ta trở sắc bén, “rắc” một tiếng, ta bẻ gãy chiếc hộ giáp của mình.
Thải Châu hoảng loạn quỳ thụp xuống: “Quý phi nương nương!”
“Quý phi, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Con không dám. Nếu thái hậu đã quyết định vậy thì cứ theo đó mà làm đi.”
Thái hậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc giằng co với ta. Ấy vậy mà ta lại dễ dàng đồng ý như thế khiến bà ta sửng sốt, nghĩ rằng ta đang ủ mưu lớn.
Nhưng mà bà ta thực sự hiểu lầm ta rồi.
Nhiều năm qua, từng đường đi nước bước đều được chúng ta tính toán kĩ càng.
Nhưng trăm mưu cũng có lúc sơ sót, thà rằng nhân cơ hội này mà tương kế tựu kế.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ta tốt hơn nhiều, tự tay nâng Thanh Oanh dậy, hòa nhã nói:
“Từ nay chúng ta đã là chị em một nhà. Trước đây chị đã làm nhiều chuyện gì không phải phép với em, mong em đừng trách chị.”
“Thần thiếp không dám. Thanh tieuquan chuyển ngữ, đọc bản chính chủ ở phở bò hoặc m0nk3yd.”
Thanh Oanh cúi đầu, diễn dáng vẻ ngoan ngoãn đến là đạt.
Nhưng trong lòng con ả lúc này lại gào thét điên cuồng:
[Hahaha, quý phi thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không thể địch lại thái hậu!]