7.
Thánh chỉ phong phi nhanh chóng được ban xuống.
Quan lại trong triều đều cảm thấy phấn khích.
Họ mong mỏi được nhìn thấy khoảnh khắc ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Tối hôm đó, vẫn như thường lệ, ta dặn Thải Châu làm những món Nhiếp Hàn Sương thích.
Nhưng ta chờ từ lúc mặt trời lặn đến khi đêm buông xuống, bóng dáng ta mong đợi mãi không xuất hiện.
Khi đồ ăn được hâm nóng lần thứ mười, thái giám bên cạnh Nhiếp Hàn Sương là Giang Phúc Hải đến báo:
“Bẩm quý phi nương nương, bệ hạ nói rằng hôm nay ngài sẽ không đến, dặn nương nương nghỉ sớm.”
Gã vừa dứt lời, người hầu trong điện đều nín thở, sợ rằng ta sẽ phát điên.
Đương nhiên là ta không thể để họ thất vọng rồi. Ta đứng phắt dậy, hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất.
Âm thanh “loảng xoảng” vang lên, cung điện vốn sạch sẽ nay trở nên bừa bộn không tả nổi.
Ta chỉnh lại áo quần, ra lệnh cho Thải Châu:
“Dẫn người mang Nhiếp Hàn Sương tới đây cho ta.”
Thải Châu kinh ngạc nhìn ta, thấy ta không giống đang đùa thì lập tức cầm lệnh bài đi điều động cấm quân.
Ngày ta vào cung, Nhiếp Hàn Sương bận rộn đối phó với đám đại thần, sợ rằng không có thời gian bảo vệ ta an toàn nên đã trao cho ta quyền điều động cấm quân.
Hôm nay ta lại dùng quyền đó để bắt giữ hoàng đế!
Giang Phúc Hải hành động vẫn luôn cẩn trọng, lúc này lại không màng cung quy mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.
Bờ môi gã run rẩy, không nói lời nào nhưng có thể thấy rõ gã đang nghĩ: Quý phi điên rồi!
Thải Châu làm việc rất vừa ý ta.
Nghe nói Nhiếp Hàn Sương vừa mới lên giường đã bị cấm quân kéo ra, đưa thẳng đến Phượng Tê cung của ta.
Nàng giận dữ:
“Giang Oản Nhất, bình thường trẫm chiều em quá rồi, phải không!?”
“Em dám vi phạm hoàng lệnh, đây là tội có thể tru di cửu tộc!”
Cơn giận của hoàng đế khiến những người có mặt trong cung phải run sợ.
Ta không kiêu ngạo, không tự ti nhìn Nhiếp Hàn Sương, chất vấn:
“Chẳng phải bệ hạ nói rằng trong lòng ngài chỉ có Oản thôi ư? Sao mới đó ngài đã sủng ái người mới rồi?”
Nhiếp Hàn Sương nói:
“Trẫm là thiên tử! Độc sủng em ba năm đã là ân đức rất lớn. Sao? Chẳng lẽ em còn muốn trẫm bỏ trống hậu cung vì em ư?”
Từng lời của nàng đều rất sắc bén.
Đây là lời cảnh cáo nàng dành cho ta vì đã thách thức quyền uy của nàng.
Nhưng ta không hề sợ, chỉ nói: “Không cho phép!”
Nhiếp Hàn Sương lặng lẽ nhìn ta phát điên, cũng không rảnh hơi tranh cãi cùng ta, chỉ bảo: “Thân thể quý phi không được khỏe, cứ ở Phượng Tê cung dưỡng bệnh đi.” rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi Phượng Tê cung, nàng lại đến cung của Thanh Oanh.
8.
Người phụ nữ được tình yêu nuôi dưỡng quả đúng là khác biệt.
Thanh Oanh mặc cung trang mới, đến trước mặt ta vênh váo:
“Chị à, đàn ông đều thích những người dịu dàng nhỏ nhẹ. Nếu chị cứ mãi kiêu ngạo thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con muỗi đập c.h.ế.t trên tường mất thôi.”
Khi nói, con ả vô tình làm trễ cổ áo, để lộ vết hôn mờ ám trên xương quai xanh.
Ta uống trà lạnh thanh nhiệt giải độc, ánh mắt tìm tòi dừng trên người nàng ta, cười:
“Sao ngươi có thể chắc chắn người sủng ái ngươi là bệ hạ chứ?”
Ta có lòng nhắc nhở ả, chỉ tiếc con nqu này có đầu óc thông với lỗ đi’t, không hiểu mấy lời vòng vo.
Thanh Oanh cẩn thận nhớ lại đêm qua, trên mặt vẫn còn vẻ thèm thuồng:
“Dũng mãnh như vậy, ngoài bệ hạ ra thì còn có thể là ai được?”
Con ả thẳng thắn trắng ra khiến ta cũng phải giật mình, suýt chút nữa ném luôn chén trà trong tay.
Ta sững sờ một lúc rồi ôm bụng cười ngả nghiêng một lúc lâu. Ta nhìn Thanh Oanh, nói:
“Quả thực là một người thú vị. Thảo nào bệ hạ yêu thương em không thôi.”
“Chị biết vậy là tốt.”
Thanh Oanh đắc ý, không còn giấu sự thù hận của mình ở trong lòng nữa:
“Thần quý phi, rồi sẽ có một ngày ta thay thế chị, còn chị thì phải trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra. Thanh tieuquan chuyển ngữ, đọc bản chính chủ ở phở bò và m0nk3yd.”
“Được, bản cung rửa mắt chờ mong.”
Ta sống trên đời này bao nhiêu năm, đây đúng là con mồi nqu ngốc nhất mà ta từng biết.
Nhưng ả lại rất thú vị.
Phải làm sao đây?
Ta không muốn ả chet quá sớm đâu.