9.
Thần quý phi đã là quá khứ, hiện giờ Oanh tiệp dư lại đang trên đà được sủng ái.
Ở nơi hoàng cung này, ân sủng là tất cả.
Người hầu thường thói nịnh hót kẻ cao, giẫm đạp kẻ thấp.
Chỉ qua một đêm, cung Phượng Tê của ta như trở thành lãnh cung.
Một ngày ba bữa đều chậm trễ.
Ngay cả bổng lộc cũng có người lén cắt xén.
Thải Châu theo hầu ta nhiều năm, ai mà không kính trọng em cơ chứ? Có lẽ mấy ngày nay em đã phải chịu đủ mọi đau khổ của một đời.
Em lặng lẽ gọi ta, mắt đẫm lệ:
“Nương nương.”
Ta liếc nhìn em, an ủi:
“Thải Châu, nếu muốn đứng trên vạn người thì phải chịu được khổ.”
Em cắn môi hồi lâu mới nói:
“Nô tì cảm thấy bất công cho nương nương!”
Lòng ta dịu lại, vẫy gọi em đến gần rồi đưa cho em một tấm lệnh bài:
“Cầm cái này đi, sẽ không ai dám làm khó em.”
Trên tấm lệnh bài được đúc bằng vàng là mấy chữ: “Như Trẫm thân lâm.”
*Thấy vật thì như thấy đích thân trẫm tới.
Thải Châu nhận lấy tấm lệnh bài bằng cả hai tay, gương mặt sáng bừng lên.
Ta nhìn Thải Châu rời đi, ngón tay gõ nhịp lên bàn.
Mọi người chỉ thấy ta thất sủng bị cấm túc ở cung Phượng Tê, nhưng không ngờ rằng đây là kế mà ta và Nhiếp Hàn Sương cùng bày ra.
Chúng ta muốn gậy ông đập lưng ông, bắt rùa trong hũ, một mẻ bắt gọn đám phản thần.
Muốn diệt kẻ thù phải làm cho kẻ đó cuồng vọng trước.
Đêm xuống, một cơ thể mềm mại như rắn chui lên giường của ta.
Người đó ôm lấy ta từ phía sau, cằm cọ vào cổ ta, đôi môi đỏ thì thầm lời nhớ nhung:
“Oản, ta nhớ em lắm.”
Ta hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trêu chọc:
“Bệ hạ không đi tìm niềm vui mới của ngài, lại đến giường của người cũ như em làm gì?”
Nói tới chuyện này, mắt phượng của Nhiếp Hàn Sương đầy u uất, thở dài:
“Mấy ngày qua phải đối phó với kẻ nqu ngốc đó, ta mệt hết nói nổi.”
Thanh Oanh vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn, có vài lần nàng không phòng kịp, suýt nữa đã trúng kế.
Nghe vậy, ta đau lòng vỗ nhẹ lưng Nhiếp Hàn Sương.
Nàng ngủ một giấc ngon lành trong vòng tay ta.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, nàng đã rời đi.
Thải Châu đến bên cạnh thì thầm với ta:
“Bẩm nương nương, U vương gia xin gặp.”
10.
Tiên đế có mười người con trai.
Năm đó ông đột ngột băng hà, cuộc chiến đoạt ngôi diễn ra rất khốc liệt.
U vương bo bo giữ mình, trở thành hoàng tử duy nhất còn sống sót ngoài Nhiếp Hàn Sương. Thanh tieuquan chuyển ngữ, đọc bản chính chủ ở phở bò hoặc m0nk3yd. Khi Nhiếp Hàn Sương lên ngôi, gã sống như một vương gia nhàn tản không tranh đấu.
Nhưng sự thật thì không phải vậy.
Một năm trước, Thanh Trúc là quân cờ của U vương gài bên cạnh Nhiếp Hàn Sương.
Đáng tiếc quân cờ này lòng dạ xấu xa, mơ tưởng bò lên lòng sàng, muốn một bước lên tiên nên đã bị lộ thân phận.
Mà ta cũng nhân cơ hội đó tiến hành một cuộc thanh trừng lớn trong hậu cung, loại bỏ các gián điệp mà thái hậu, U vương và những kẻ phản nghịch khác cài vào cung cấm.
Ba tháng đó là ba tháng tối tăm và đẫm m.á.u nhất.
Ai ai cũng sợ hãi, lo lắng rằng mình re_up ải chỉa suốt đời sẽ trở thành hồn ma tiếp theo dưới lưỡi d.a.o sắc lạnh.
Ta suy nghĩ một lúc rồi bảo Thải Châu dẫn người vào.
Lần này U vương cải trang thành thái giám để đến đây.
Ta phất tay cho người hầu lui, cười nói:
“Không phải vương gia đang du ngoạn ở bên ngoài sao?”
U vương đứng thẳng nhìn ta với ánh mắt đầy tình cảm, giọng nói dịu dàng:
“Oản à, bản vương nghe nói hoàng đệ sủng ái người mới, sợ nàng buồn nên đặc biệt trở về thăm nàng.”
Nhìn xem!
Lời gã nói vô cùng ám muội.
Ta nghịch viên ngọc trong tay, vẻ mặt u ám:
“U vương, ta là phi, ngài là thần, ngài nên gọi ta là…”
“Quý phi nương nương!”
Nhiếp Hàn U không vì lời cảnh cáo của ta mà chùn bước, ngược lại còn mạnh dạn đến gần, gã nắm lấy tay ta, rồi gấp gáp nói giống như vì ta mà bất bình:
“Oản của ta, hoàng đệ đã thay lòng, chẳng lẽ nàng còn muốn giữ mình trong sạch vì hắn sao?”
“Nàng có biết rằng…”
“Nàng có biết những năm qua ta không bàn chuyện cưới hỏi là vì nàng không?”
“Cho dù bản cung biết thì ngài có thể giúp gì cho bản cung?”
Ta không đáp lời theo lẽ thường, tò mò nhìn U vương.
Hắn nghẹn lời, ngượng ngùng rút tay lại:
“Nàng để bản vương nghĩ xem…”
“Hahaha!”
Ta không nhịn được mà bật cười.
Nhiếp Hàn U muốn lôi kéo ta làm quân cờ cho hắn.
Nhưng ta, Giang Oản Nhất, là con gái duy nhất của Trấn Quốc đại tướng quân, sao có thể dễ dàng trở thành con cờ để kẻ khác điều khiển?
Ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, lần đầu tiên lộ rõ tham vọng của mình:
“Bản cung muốn vị trí cao nhất, ngài có thể cho bản cung không?”
Nhiếp Hàn U lúng túng một hồi rồi tức giận vung tay áo:
“Sao phụ nữ có thể làm hoàng đế chứ?!”
“Nếu U vương không thể làm được thì lần sau đừng đến nữa. Thải Châu, tiễn khách!”