11.
Chuyện Nhiếp Hàn U lén vào cung Phượng Tê nhanh chóng được mật báo cho Nhiếp Hàn Sương biết.
Bao gồm cả cuộc đối thoại giữa ta và hắn, nàng cũng rõ như lòng bàn tay.
Đêm khuya, một mình nàng đến cung của ta.
Trong ánh nến chập chờn, ta và nàng ngồi đối diện nhau.
Trăng khuya trên trời, dưới đất yên tĩnh lặng lẽ.
Ta nghiêng đầu ngắm nhìn những đóa hoa gạo đỏ rực ngoài cửa sổ, Nhiếp Hàn Sương lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng:
“Oản muốn lợi dụng Nhiếp Hàn U?”
Ta không nói phải hay không mà chỉ đáp:
“Chỉ sợ gã sẽ không đi theo kế hoạch của chúng ta.”
“Không sao.” Nhiếp Hàn Sương mỉm cười, nàng ôm ta vào lòng: “Chỉ cần chơi tốt con cờ Thanh Oanh, chúng ta cũng có thể thành công.”
Nhiếp Hàn Sương đến nhanh, đi cũng nhanh.
Thải Châu vừa pha trà xong là nàng đã đi rồi.
Thấy bên cửa sổ chỉ còn mình ta, Thải Châu ân cần đóng cửa lại:
“Nương nương, đã đến giờ đi ngủ rồi.”
Ta quay lại nhìn em, nói một câu đầy ẩn ý:
“Người của chúng ta cũng nên đến lúc hành động.”
Thải Châu hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười, cúi người biểu thị đã hiểu.
12.
Tháng thứ tư ta bị cấm túc, cung Chỉ Tuyết báo tin vui.
Oanh tiệp dư đã mang thai.
Sáng nay khi dùng bữa với Nhiếp Hàn Sương, con ả đột nhiên nôn không ngừng.
Hoàng thượng cho gọi thái y đến bắt mạch thì phát hiện ả đã có thai hai tháng!
Khắp cung đều tràn ngập niềm vui vì sinh mệnh mới sắp chào đời.
Nhiếp Hàn Sương cũng vui mừng khôn xiết.
Trong cung Phúc Thọ, nhờ sự hiện diện của Thanh Oanh, Thái hậu và Nhiếp Hàn Sương vốn luôn đối đầu gay gắt nay lại có giây phút hòa hợp hiếm thấy.
Thái hậu nắm tay Oanh tiệp dư, cười nói:
“Con nhất định phải cố gắng, tranh thủ sinh hạ con trai cho hoàng đế!”
Oanh tiệp dư lén nhìn Nhiếp Hàn Sương, mặt đỏ bừng, e thẹn đáp:
“Dạ.”
Thái hậu là kế hậu của tiên đế.
Từ khi vào cung đến lúc tiên đế băng hà, suốt mười mấy năm bà không thể sinh con.
Sau này bà mới biết, tiên đế vì muốn bảo vệ địa vị cho con trai của tiên hậu nên đã hạ thuốc tuyệt tử vào rượu giao bôi.
Thái hậu phát điên, tình yêu của bà tan thành mây khói.
Bà rút kinh nghiệm xương m áu, trước thì hại chet con trai của tiên hậu, sau thì hạ thuốc làm suy yếu cơ thể tiên đế.
Dù sao khi tân đế lên ngôi, bà vẫn được tôn làm thái hậu.
Vì vậy, bà muốn đưa con gái của mẫu tộc vào cung làm hoàng hậu, sinh hoàng tử, phong làm thái tử, hoàn thành giấc mơ dang dở của đời mình.
Đáng tiếc bà lại gặp phải Nhiếp Hàn Sương.
Ngay ngày đầu lên ngôi, nàng đã bãi chức cha và anh của bà, đày họ đi xa.
Thái hậu lại phát điên.
Nhiếp Hàn Sương lấy cớ dưỡng bệnh để đưa bà ra khỏi cung vài năm.
Hiện giờ, bà đặt hết hy vọng vào Oanh tiệp dư, mưu tính lật ngược tình thế.
13.
Bầu không khí ấm áp đột nhiên trở nên căng thẳng khi ta đến.
Thái hậu vô thức bảo vệ Oanh tiệp dư, sợ ta phát điên sẽ làm nàng sẩy thai:
“Quý phi không ở cung Phượng Tê, đến đây làm gì?”
Sự khinh miệt và chán ghét lộ rõ trên gương mặt bà.
Ta cũng không khách sáo đáp lại:
“Sợ Thái hậu lâu không gặp ta, sống yên ổn quá.”
Ý ta là ta đến đây chỉ để gây rối cho bà.
“Cô!”
Chắc vì ta đủ điên nên lần nào gặp ta, thái hậu cũng mất bình tĩnh.
Oanh tiệp dư, áo bông nhỏ tri kỷ do chính tay bà chọn, đã học được cách đứng ra giúp bà khi bà bị lép vế:
“Quý phi nương nương, thái hậu lo lắng cho chị như vậy, sao chị có thể nói chuyện xấc xược với ngài thế chứ?”
Mặt ngoài là thế, nhưng trong lòng ả ta lại đang nghĩ như này:
[Bị cấm túc bốn tháng, yêu phi này vẫn chưa biết điều, tự mình tìm đường chet. Vậy thì không thể trách ta độc ác được.]
Những lời thầm oán trách quen thuộc khiến ta suýt rơi lệ.
Không nghe được những suy nghĩ ngốc nghếch này, ta sẽ mất biết bao niềm vui!
Ta ngừng cười, ngồi thẳng dậy:
“Ta chỉ đùa chút thôi, cũng không ảnh hưởng tới ai. Thái hậu nhân từ, thương yêu con cháu, chắc sẽ không để tâm đâu mà đúng không?”
Mặt thái hậu xanh mét, không nói nên lời.