Mỗi ngày sau khi hạ triều, Nhiếp Hàn Sương đều đến cung Phúc Thọ thăm hỏi, bày tỏ sự coi trọng đối với người con trai trưởng này.
Thời gian dần trôi, có tin đồn rằng bệ hạ có ý phong con trai trưởng làm thái tử!
Nhưng nếu nó không phải con chính thất thì sao?
Vậy thì phong mẹ của nó làm hoàng hậu!
Nhưng mẹ nó vốn là cung nữ, xuất thân thấp kém, không thể phục chúng thì sao?
Vậy thì thái hậu nhận nàng làm nghĩa nữ, cho nàng thân phận danh giá!
Tin đồn lan tràn khắp nơi. Nhiếp Hàn Sương hoàn toàn không có ý định dập tắt chúng.
Điều này khiến Thanh Oanh tin lời đồn là thật. Sau khi hết thời gian ở cữ, con ả vội vàng đến trước mặt ta khoe khoang:
“Sau khi lễ phong phi hoàn thành, e là còn phải làm phiền chị chuẩn bị lễ phong hậu cho em nữa.”
Ta chân thành khuyên nhủ ả:
“Việc chưa thành thì đừng tin là thật. Nếu không, đến lúc đó người xấu hổ sẽ là em đó.”
Thanh Oanh cười gượng, gương mặt hiện rõ sự hận thù:
“Giang Oản, mụ giả bộ cái gì?!”
“Nếu như cha mụ không phải là Trấn Quốc đại tướng quân, bệ hạ sẽ chẳng đối xử dịu dàng với mụ như vậy đâu!”
“Nếu bệ hạ thực sự coi trọng mụ thì tại sao ngài không phong mụ làm hoàng hậu?”
“Không phải vì sợ thế lực nhà mụ quá lớn thì là gì?!”
“Mụ có biết tại sao mụ được sủng ái nhiều năm nhưng mãi không có con không? Là do bệ hạ đấy!”
Con ả tiết lộ cái mà nó cho là sự thật, nghĩ rằng điều này sẽ khiến ta sụp đổ.
Nhưng ta chỉ bình tĩnh nhìn ả:
“Oanh tiệp dư phạm thượng, không tôn trọng quý phi, phạt vả miệng hai mươi cái!”
“Vâng, thưa nương nương.”
Thải Châu cúi người, lập tức gọi thái giám đến kìm giữ Thanh Oanh tát mạnh vào mặt con ả.
Oanh tiệp dư giận dữ hét lên:
“Giang Oản, tao là mẹ của con trai trưởng của hoàng thượng! Vậy mà mày lại dám đánh tao!”
Người hầu của ả muốn ngăn cản nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của ta dọa lui.
Ta nhìn ả như nhìn một con sucvat sắp chet:
“Bản cung không vui thì đến thái hậu cũng có thể đánh, một phi tần như mi thì có là gì?”
Nói xong, ta vịn tay Thải Châu rời đi.
Phía sau chỉ còn lại tiếng “chát” vang dội.
17.
Lễ mừng đầy tháng của hoàng tử và lễ phong phi của Oanh tiệp dư được tổ chức cùng ngày.
Thậm chí buổi lễ còn hoành tráng hơn cả lễ phong phi của ta ngày trước.
Các nhà quyền quý và trọng thần khắp kinh thành đều đến.
Đây có lẽ là khoảnh khắc huy hoàng duy nhất trong cuộc đời thấp hèn của con ả.
“Chị thật có lòng, mọi thứ hôm nay đều rất vừa ý em.”
Khi đi ngang qua ta, Oanh tiệp dư cố ý đi chậm lại, thì thầm vào tai ta.
“Em hài lòng là tốt rồi.”
Ta quay đầu, nhìn thẳng vào mắt ả.
Con ả đắc ý, phẩy tay áo rộng, bước lên những bậc thang cuối cùng.
Ở nơi đó, trên tế đài cao nhất, Nhiếp Hàn Sương đưa tay ra đón ả.
Thanh Oanh nghĩ đây là bước nhảy để ả đạt đến quyền lực tối cao, nhưng lại không biết rằng đó chính là nơi kết thúc cuộc đời của ả.
Con ả mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Nhiếp Hàn Sương.
Đúng lúc đó, sự cố đột ngột xảy ra.
Vô số binh lính từ trong bóng tối ùa tới, khu vực xung quanh lễ đài bị bao vây kín như bưng.
Thái giám bên người hoàng thượng, Giang Phúc Hải, thét lên: “Bảo vệ hoàng thượng!”
Một nhóm văn thần võ tướng lập tức lao về phía Nhiếp Hàn Sương.
Giang Phúc Hải nghĩ rằng họ đến để bảo vệ hoàng thượng, nhưng chưa kịp thở phào thì đã có người rút đao kề vào cổ gã!
Ta đứng dưới lễ đài, nhìn rõ từng khuôn mặt trên đài.
Toàn là những kẻ phản loạn được liệt kê trong danh sách.
Rất tốt, lần này có thể tóm gọn hết bọn chúng.
“Ngông cuồng! Các ngươi định mưu quyền đoạt vị sao?”
Nhiếp Hàn Sương nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói lớn.
Nhiếp Hàn U khoác trên mình chiến giáp, tay cầm kiếm chậm rãi bước lên đài cao, ngạo nghễ nói:
“Em trai à, ta cũng không muốn ép em thoái vị đâu. Nhưng ai bảo em lại phụ bạc quý phi nương nương cơ chứ? Vì nụ cười của người đẹp, ta chỉ đành kéo em khỏi ngôi rồng mà thôi. Ta nói có đúng không, quý phi nương nương?”
Nhiếp Hàn U nhìn ta đầy trìu mến, khiến đám thần tử phe bảo hoàng như tìm được chỗ xả giận, bắt đầu chửi mắng:
“Ta đã nói rồi, người đàn bà này không an phận, sớm muộn cũng là tai họa. Nếu giet ả từ sớm thì đâu có chuyện hôm nay!”
Nhiều năm qua, ta vì Nhiếp Hàn Sương mà chịu đựng vạn lời mắng nhiếc chửi rủa, người người oán giận.
Ta nhìn lên lễ đài, bóng hình lạnh lùng đó không hề có ý định lên tiếng biện hộ cho ta.