8
Ánh mắt Phó An từ mờ mịt, giống như hồ nước sâu trong núi không thấy đáy.
Lòng tôi như phát run, một nỗi sợ hãi mà bản thân cũng không rõ.
Tôi mở cửa xe bước ra, Phó An Từ đi tới nơi, nắm lấy tay tôi.
“Phó tổng, nghe nói hôm qua mừng thọ Phó lão gia, giúp tôi chào hỏi một chút, quà tặng tôi sẽ cho người mang qua sau.”
“Giang tổng khách khí như vậy, tôi cũng phải đáp lễ cẩn thận. Miếng đất ở phía nam thành đó, Giang tổng và Chu tổng đã thèm muốn nó từ lâu phải không?”
Sắc mặt Giang Chí tối sầm.
“Đi thong thả, tôi không tiễn.”
Kết hôn cũng một thời gian, đây là lần đầu tiên tôi tới công ty của Phó An Từ.
Người qua lại rất nhiều, nhưng hắn dường như không hề kiêng dè bị người khác nhìn ngó, cầm tay tôi không buông.
Giây tiếp theo, thang máy đã lên tầng cao nhất. Bước vào phòng làm việc của hắn, tôi chưa kịp nói gì đã bị đè xuống bàn.
Những nụ hôn rơi xuống.
Hung bạo và khẩn trương.
Giống như đang phát tiết, lại giống như trừng phạt.
Đầu óc tôi trở nên mơ màng, không rõ ràng.
“Phó An Từ….:
Môi hắn dừng lại trên má tôi, ngay lập tức lại hạ xuống như mưa.
“Anh uống rượu sao?”
Hắn buông tôi ra, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, như thể người mất kiểm soát khi nãy không phải là hắn.
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý lỡ hẹn.”
“Là hẹn hò với Giang Chí cả đêm sao?”
“Ôn Nhiễm, nếu em không muốn đi, em có thể từ chối, không cần ép buộc chính mình.” Phó An Từ thật sự tức giận rồi.
Những lời giải thích dừng lại trên môi: “Phó An Từ, không lầm thì ngay từ đầu anh biết rõ lý do tại sao chúng ta kết hôn.”
“Cho nên, đó là lý do em và hắn ta qua đêm với nhau?”
“ Hôn nhân này ngay từ đầu không phải dựa trên tình cảm, không phải sao?”
“Em và Giang Chí ở cùng nhau cả đêm?”
“Phó An Từ, chuyện hôm qua là có nguyên do, tôi không phải cố tình không tới.”
“Vì thế em quay đầu ở cùng hắn ta cả đêm sao?”
Không thể nói lý với người đàn ông này.
Tôi muốn giải thích, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào, thậm chí tôi còn nghi ngờ chính mình.
Lúc đó không nghĩ thông suốt, liên lụy đến hắn, có phải đã là một sai lầm.
Tôi suy nghĩ rất lâu, nghiêm túc nói: “Phó An Từ, chúng ta ly hôn đi.”
“Ly hôn?”
Sắc mặt Phó An Từ u ám, đôi mắt trở nên tối tăm.
“Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, em trở về với tôi để ly hôn để có thể quay về bên cạnh Giang Chí, đây mới thật sự là mục đích của em.”
Như nào đi một vòng lại quay về vạch xuất phát rồi?
“Ôn Nhiễm, em nghĩ chuyện hôn nhân là trò trẻ con? Em nghĩ tôi là cái gì?”
Phó An Từ bỏ lại một câu, đóng sầm cửa lại.
9
Từ lần cãi nhau đó, tôi và Phó An Từ không nói chuyện với nhau nữa.
Nói trắng ra, hắn không về nhà.
Mỗi ngày tôi từ phòng làm việc về, căn nhà vắng vẻ, chỉ có mình tôi.
Người nên rời đi là tôi.
Suy nghĩ mãi, tôi quyết định làm đơn ly hôn.
“500 tệ”
“Không phải chỉ có mấy tờ giấy thôi sao? Sao lại đắt như thế?”
Ông chủ thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái: “Không có khả năng ly hôn thì đừng ly hôn.”
Tôi tức nghẹn, bỗng có người vỗ vỗ vai tôi.
“Cô gái, phía đối diện có một quán nữa, rẻ hơn.”
Là một ông lão, chống gậy gỗ lê, mặc bộ đồ màu đen, khi chất tao nhã.
Tôi trở về nhà sau khi làm xong đơn ly hôn, ông lão vừa nãy chỉ đường cho tôi đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
“Ông có phải là, ông nội của Phó An Từ?”
“Cháu là Tiểu Nhiễm sao?”
“Cháu chào ông..”
Cứu với, tôi bị bắt quả tang khi đang làm đơn ly hôn với cháu trai người ta, biết giải thích thế nào đây?
Tôi ngồi xuống nói chuyện với ông nội một lát, sau đó lấy ấm trà mình đã mua trước đó đưa cho ông nội. Ông rất thích ấm trà đó, ngắm nghía mãi không buông.
“Vốn dĩ cháu muốn tự mình đưa nó cho ông vào lễ mừng thọ, nhưng hôm đó cháu có một chút chuyện không thể tới được. Cháu cảm thấy rất có lỗi, xin lỗi ông.”
“Không sao, thằng nhóc đó cũng tới. Sau khi nghe một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy ra ngoài, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.”
Ngày hôm đó, điện thoại tôi bất ngờ tắt máy lúc đang gọi điện. Có phải hắn đi tìm tôi không?
Giống như mặt hồ phẳng lặng, một cơn gió xuân thổi tới.
“Tiểu Nhiễm, có phải thằng nhóc kia bắt nạt cháu không?”
“Anh ấy không có ạ.”
“Ông nhìn thấy hết rồi, cháu muốn ly hôn với nó đó thôi.”
Dứt lời, ông lấy điện thoại ra bấm số, tức giận nói: “Vợ anh nằng nặc đòi ly hôn với anh, anh còn không cút nhanh về nhà cho tôi?”
Nói xong lập tức tắt máy.
Tôi không có cơ hội để ngăn cản.
“Hôm nay nếu thằng nhãi đó không về, ông nhất định đánh gãy chân nó.”
“Ông nội, tay phải của ông vẫn còn quá lợi hại đi?”
Không ngờ vài giây sau Phó An Từ đã đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng.
“Được rồi, vợ chồng son tự nói chuyện với nhau đi. Ông ra ngoài hoa viên thưởng thức ấm trà mới của Tiểu Nhiễm tặng. Bà Chu, mang lá trà ra đây.”
Phó An Từ rất nhanh đã trở về, liếc mắt thấy tờ giấy ly hôn đặt trên bàn.
Ánh mắt hắn tối sầm lại: “Em mua quà cho ông nội khi nào?”
“Anh xem qua đi, nếu thấy ổn thì ký tên.”
“Em chuẩn bị quà mừng thọ, tại sao không nói cho anh?”
“Phó An Từ….”
Thân hình cao lớn đổ xuống, muốn hôn tôi.
“Nhiễm Nhiễm, hình như anh bị sốt rồi.”
Môi hắn rất nóng, tôi có thể cảm nhận nhiệt độ bất thường trên cơ thể hắn tỏa ra cách lớp quần áo.
Tôi đẩy hắn ngồi xuống sofa: “Tôi lấy thuốc cho anh.”
Hắn vòng tay qua eo rồi bế thốc tôi lên: “Ngủ cùng anh một lát là ổn.”
Bị sốt, chỉ cần chợp mắt một lúc là khỏi?
“Phó An Từ, anh là trẻ con lên ba sao?”
“Vậy còn chuyện ly hôn?”
“Chuyện hôn nhân của chúng ta….Ôn Nhiễm” Đôi mắt hán bị mái tóc đen che khuất, “Vậy em thủ tiết đi.” Một lúc sau, hắn thỏa hiệp: “Lấy thuốc cho anh đi.”
Phó An Từ có lẽ cả đêm không ngủ ngon giấc, tinh thần không tốt lắ,. Tôi rót cho hắn cốc nước.
“Cạch” một tiếng, ly nước trên bàn bị đổ, tờ giấy bị ướt. Hắn liếc mắt nhìn, tỏ vẻ tiếc nuối: “Oh, xin lỗi, anh bị trượt tay.”
“Bỏ đi.”
Hắn ngắt lời tôi, kéo tôi đến bên cạnh, gối đầu lên đùi tôi một cách quang minh chính đại.
“Ôn Nhiễm, anh thấy khó chịu quá.”
Có lẽ hắn thật sự mệt, rất nhanh đã ngủ. Tôi nhẹ nhàng đặt hắn nằm trên ghế sofa, lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên, vừa đứng dậy, tay bất ngờ bị tóm chặt.
“Ôn Nhiễm, anh sai rồi! Chúng ta không ly hôn được không?”
Phó An Từ chắc đang nằm mơ.
10
Kể từ ngày đó, tôi với Phó An Từ phối hợp rất ăn ý không hề nhắc tới chuyện ly hôn.
Dù tôi có làm việc muộn đến thế nào, hắn đều tới đón tôi.
Có đôi khi đưa tôi ra ngoài ăn cơm, có lúc lại đi siêu thị, hỏi tôi muốn ăn gì, về nhà sẽ nấu cho tôi ăn.
Hắn cũng nhớ rõ một vài việc nhỏ mà tôi vô tình nhắc tới, sau đó sẽ cùng nhau làm.
Thời gian rảnh, đưa tôi đi cáp treo, vòng quay mặt trời, dẫn tôi tới công viên giải trí, mua kẹo bông với giá 5 tệ.
Có lúc lại dẫn tôi đến bãi biển, kiên nhẫn chụp ảnh cho tôi chỉ vì tôi muốn đăng nó lên vòng bạn bè.
Thỉnh thoảng, tôi cũng tới công ty của hắn, cầm theo một bó hoa, một phần canh tôi hầm.
Cũng có nghe một vài tin tức về Giang Chí.
Nghe nói bạn gái cũ của hắn đã về nước, nghe đồn họ đang rất vui vẻ.
Còn nghe nói, Chu tổng dính vào nhiều vụ cáo buộc, Giang Chí thuận nước đẩy thuyền, nhanh chóng thu mua lại công ty của lão ta. Hiện giờ, địa vị của Giang Chí ngày một vững chắc.
Phó An Từ đã kết hôn, tôi làm bạn tiệc đồng hành với anh ấy.
Thật ra tôi không thích tới những nơi như này, ngày trước nhiều lần đi cùng Giang Chí với tư cách là thư ký của hắn. Trong đám người đó, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt hứng thú và không mấy tử tế.
Có người không biết vẫn sẽ hỏi: “Cô không phải là bạn gái của Giang Chí hay sao?”
Đúng lúc Phó An Từ đi tới, cầm tay tôi, cười như không: “Từ tổng, ai mà chẳng có quá khứ, nếu anh muốn nhắc lại, tôi nghĩ mình phải tìm chị dâu tâm sự những chuyện ngày trưóc của anh mới được.”
Hắn giao tiếp với đủ loại người một cách khéo léo. để cho đối phương mặt mũi và giữ thể diện cho tôi.
Điều tôi không ngờ tới, hôm nay Giang Chí cũng đến.
Bên cạnh còn dẫn theo bạn đồng hành, khí chất nổi bật, vẻ ngoài xinh đepj.
Lý Tư.
Mối tình đầu của Giang Chí.
Trước kia tôi không để ý lắm, cho đến khi nghe Giang Chí nói tôi là thế thân của cô ấy.
Nhìn kỹ lại, tôi với cô ấy không hề giống nhau.
Miễn cưỡng nói có lẽ đêm nay chúng tôi dùng giống nhau một màu son, màu số 999.
Quá đáng khi Giang Chí dùng tôi làm kẻ thế thân cô ấy.
Cũng may nhìn thấy hai người bọn họ, tuy rằng có chút khó chịu trong lòng những không mất kiểm soát như trước nữa.
Phó An Từ nhận ra cảm xúc của tôi thay đổi, cầm chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau. tay còn lại cầm ly, chạm vào ly rượu của Giang Chí.
Giang Chí nói: “ Người ta tung tin rằng tôi và Phó phu nhân đây là chuyện đã qua. Trai chưa dựng vợ, gái chưa gả chồng, không có lý do nào để cấm cô ấy tìm một người khác sau khi chia tay, đúng không?”
“Giang tổng cũng sắp có chuyện tốt, chúc mừng.” Phó An Từ ôm tôi cười, lười biếng đáp lời.
“Cám ơn anh.”
Giang Chí nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt ảm đạm dùng lại bên eo tôi.
Nhân dịp này, bàn chuyện làm ăn là đương nhiên.
Tới cũng tới rồi, tôi không thể vuột mất cơ hội.
Studio nhỏ này của tôi còn thiếu nhiều nguồn khách hàng chất lượng.
Đi một vòng, không có gì thú vị, tôi ra ngoài hít thở một chút.
Đảo mắt nhìn quanh, tôi thấy Phó An Từ ở đối diện, muốn đi qua nhưng Lý Tư nhanh hơn tôi một bước.
Có lẽ uống hơi nhiều rượu nhưng tôi nhìn rõ ràng Phó An Từ đang cười với cô ta.
Tôi ghét Lý Tư, càng ghét bộ dạng cười nói của Phó An Từ với cô ta. Trong lòng có chút buồn, bụng truyền tới cảm giác nhộn nhạo.
Tôi nhịn không được, che miệng lao thẳng vào WC để nôn.
Xong xuôi, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, nỗi buồn do rượu gây nên cũng tan biến mất.
Tôi muốn ra hoa viên đi dạo một chút.
Muốn tìm một cái ghế ngồi xuống, không ngờ lại nhìn thấy Giang Chí đang nói chuyện với ai đó.
Tôi không có ý định nghe lén, xoay người muốn rời đi.
“Anh cam tâm sao? Cứ để cô ấy đi như vậy, anh quen Ôn Nhiễm từ khi còn học đại học lại bại dưới tay Phó An Từ mà cô ấy mới quen không đến mấy tháng sao?”
Bước chân khựng lại, ma xui quỷ khiến thế nào tôi không đi tiếp nữa.
“Không muốn.”
“Vậy nói với cô ấy đi, anh không coi cô ấy là thế thân, khi nói những điều này chỉ muốn đối phương rơi vào bẫy chứ hoàn toàn không có ý nghĩ muốn đưa cô ấy cho ai.”
“Trước kia anh còn e dè lão, sợ lão giở trò với Ôn Nhiễm. Bây giờ mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, anh còn sợ cái gì? Chẳng lẽ đợi đến khi mọi chuyện không còn cứu vãn được nữa, anh mới chịu mở miệng?”
“Anh cố tình không rõ ràng mối quan hệ với Lý Tư, là muốn cho cô ấy hoàn toàn chết tâm với anh sao?”
“Vấn đề giữa hai chúng ta, không chỉ đơn giản là chuyện đó…..”
Câu tiếp theo bọn họ nói gì, tôi đều không nghe rõ.
Những lời nói khi nãy cứ lảng vảng trong đầu tôi.
Không coi tôi là thế thân, cũng không có ý định muốn đem tôi cho ai cả.
Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Vậy sự căm ghét của tôi trong vài tháng qua có ý nghĩa gì?
Tôi muốn trả thù và khiến Giang Chí hối hận bằng cuộc hôn nhân của mình, hoang đường làm sao?
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Đôi khi biết rõ chân tướng sự thật còn đau đớn hơn là không biết.
Có đôi khi, không thể ghét một ai đó còn khó chịu hơn là ghét họ.
Vì sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết?
( Cái đụ má, hỏi đâu mà nói hả má????)
Rõ ràng hắn có cơ hội để nói.
Rõ ràng…
Tôi lặng lẽ trốn sau bụi cây, ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng.
Hai người nọ ngồi trên ghế đã sớm quay lại bữa tiệc.
Tôi bắt đầu khóc ra tiếng, xoa xoa đôi chân đã tê rần. Một lúc sau mới có thể bình tĩnh lại.
“Lau nước mắt đi.”
Một đôi bàn tay vững chắc đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
Là Phó An Từ.
Tôi vội vàng đứng dậy, vì ngồi xổm quá lâu, chân tôi tê dại. Rõ ràng, cuộc nói chuyện khi nãy, tôi không phải người duy nhất nghe được.
Hắn cũng nghe thấy.
Giọng nói trở nên trầm mặc: “Ôn Nhiễm, nếu hắn không khiến em thất vọng, có phải em sẽ không vội vàng muốn kết hôn với tôi?”