Hôn Nhân Không Tình Yêu

Chương 4


11

Tôi nói không nên lời.

Tôi muốn biết rõ ràng chân tướng.

Đầu óc tôi rối như tơ vò: “Tôi đi tìm anh ta.”

“Ôn Nhiễm!” Phó An Từ túm chặt lấy tay tôi, gằn từng chữ, “Em không chờ nổi mà gấp gáp đi tìm hắn ta phải không?”

Ý thức được Phó An Từ hiểu lầm lời nói của tôi, tôi vội vàng giải thích: “Tôi chỉ…..”

“Phó tổng.”

Lý Tư đi giày cao gót, yểu điệu đi tới, tôi nhớ đến cảnh tượng vừa rồi bên trong, hất tay anh.

“Vậy còn anh? Anh ở bên trong không phải đang thân mật với cô ta sao? Phó An Từ, mọi người đều nói anh phong lưu thành tiếng, tôi ngáng đường anh phải không? Vừa hay có người mới, tôi nhường cho cô ta vị trí này.”

Tôi quay đầu rời đi.

Trên người mặc lễ phục, chân đi giày cao gót, cả người đều lạnh, chân đau nhức.

Cái nơi khỉ ho cò gáy, đến một cái taxi cũng không có.

Đi tầm 500m, tôi không nhịn được đá văng đôi giày cao gót của mình đi.

Cười đi, cười to lên, có gì đáng cười.

Giây tiếp theo, tôi lại nhặt giày của mình lại.

Đồ hiệu, ít nhất cũng ba vạn đấy.

Đủ ba tháng tiền thuê nhà của tôi rồi.

“Đi bộ?”

Chiếc Bentley dừng lại, để lộ gương mặt của Giang Chí.

Hắn mở cửa xe bước xuống, nhìn trước nhìn sau, cau mày: “ Đã muộn như vậy, hắn để em về một mình sao?”

Tôi không còn mặt mũi nào muốn cãi nhau với anh ta, muốn bỏ chạy,

“Tôi thích đi bộ.”

Giang Chí rõ ràng không tin: “ Lên xe đi, anh đưa em về.”

Tôi vốn dĩ muốn từ chối.

Nhưng sau khi nhìn thấy Phó An Từ đang lái xe đi tới, bên cạnh là Lý Tư, tôi đổi ý ngay lập tức.

Tôi mở cửa xe chui vào, Giang Chí theo sát phía sau.

Ai mờ ngờ được, Phó An Từ cũng mở cửa xe từ bên kia chen vào.

Ông chú tài xế kêu lên: “ Một người lên đằng trước ngồi đi, ghế sau chỉ có hai người ngồi được thôi, không đủ chỗ cho ba người đâu.”

Giây tiếp theo, cửa ghế phụ mở ra, Lý Tư ngồi vào.

Ông chú như muốn khóc: “ Giang tổng ơi, không được đâu! Nếu quá tải, chụp ảnh tôi sẽ bị phạt đó. Mấy người mau mau xuống một người đi.”

Bốn người, không ai có đông thái gì.

Tôi muốn cử động nhưng bị kẹp ở giữa, không cử động nổi.

Không khí trở nên rất xấu hổ.

“Phó An Từ, tôi ngồi xe của anh.” Tôi cắn răng.

“Đợi một lát, mọi chuyện còn chưa được nói rõ ràng.” Phó An Từ nhìn về phía ghế phụ, “Còn không chịu nói?”

Lý Tư không tình nguyện nói: “ Tôi cũng đến phục anh luôn đấy, ai có thể nghĩ rằng chủ tịch tập đoàn Phó thị lại có thể tỉnh táo trước cám dỗ. Ôn Nhiễm, tôi cố tình khiến cô không thoải mái, Phó tổng rất hãnh diện khi kể với tôi về cô, chứ không liên quan gì đến tôi. Tôi giải thích vậy đã đủ rõ ràng chưa?”

Phó An Từ quay sang nhìn tôi: “Nhiễm Nhiễm, em tin không?”

Tư thế này của hắn, nếu tôi nói không tin, rất có thể hắn sẽ cứ ngồi lì ở đây cho Lý Tư giải thích đến khi nào tôi tin mới thôi.

“Tin tin tin”

Giờ tôi chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng xuống xe.

Phó An Từ không nhúc nhích: “Em nói cho có lệ, rõ ràng em không tin.” Nói xong lại quay sang Lý Tư: “Cô giải thích thêm lần nữa đi.”

Lý Tư sắp khóc: “Mẹ kiếp, còn muốn giải thích như thế nào nữa? Không tin thì có thể kiểm tra camera giám sát.”

“Cũng đúng..”

Đúng con mẹ nó chứ đúng.

“Phó An Từ, rốt cuộc anh có muốn xuống xe với tôi không?”

Phó An Từ không vội, nhìn về phía Giang Chí, đôi mắt như đáy biển sâu thẳm.

“Giang tổng, anh chắc chắn không có gì muốn nói chứ?”

Giang Chí ngước mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đàn ông, một người lười biếng ngang ngược, một người lạnh lùng gò bó.

Giống nhau nhất là sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Một lúc lâu, Giang Chí dời tầm mắt: “Tôi muốn nhìn thấy hai người ly hôn.”

Khóe miệng Phó An Từ khẽ nhếch lên, xuống xe, cởi áo vest khoác lên người tôi: “Ôn Nhiễm, về nhà thôi.”

Nói xong, hắn nắm tay tôi đi về hướng ngược lại.

Trong màn đêm, chiếc Bentley càng lúc càng xa.

Cuối cùng chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ, biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

Giống như một điều gì đó, hoàn toàn không thể quay lại được nữa.

“Ôn Nhiễm?”

Tôi thất thần, nhìn vào mắt Phó An Từ, vô số cảm xúc bị đèn nén như thể sắp sụp đổ, hắn đấy tôi ép sát vào thân xe, đôi môi nóng bỏng áp vào môi tôi.

Tôi có chút hoảng loạn, bối rối.

Hắn giữ tay tôi, xoay một chút, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Ngón áp út đeo nhẫn có chút lạnh.

Chúng tôi thống nhất với nhau, đây là cuộc hôn nhân không tình yêu nhưng Phó An Từ không bao giờ tháo nhẫn kể từ ngày cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay.

Bên tai tôi vang lên tiếng ve kêu, cùng với giọng nói thì thầm đầy nuông chiều, nhẫn lại bên tai: Ôn Nhiễm, anh đã cho hai người cơ hội…….”

12
Cả đêm.

Gió thổi khiến rèm cửa tung bay, quần áo vứt lộn xộn dưới đất.

Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, nghe thấy hắn nói gì đó nhưng lại không rõ.

Ngày thứ hai, không có gì ngạc nhiên khi tôi dậy muộn.

Tôi cúi đầu nhìn xuống quần áo ngủ đang mặc trên người.

Phó An Từ đúng là tuổi trẻ cường tráng, cơ thể rất khỏe.

Còn tôi cơ thể hay tinh thần đều mệt muốn chết!

Tôi ôm gối, người như thể không xương, nằm bẹp dí ở trên giường, không muốn ra khỏi giường, lại càng không muốn đi làm.

Phó An Từ tỉnh dậy chưa lâu, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Mười phút sau, tiếng mở cửa vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn, cả người chấn động.

Phó An Từ không mảnh vải che thân đi tới.

Mặt tôi đỏ bừng như quả táo, cầm cái gối ném qua: “Anh có liêm sỉ một chút đi.”

“Chuyện gì làm thì cũng đã làm rồi, em còn ngại cái gì chứ?”

Da mặt quá dày, không thuốc chữa.

“Nhiễm Nhiễm”

Hắn ôm tôi cách một tấm chăn.

Rõ ràng hai người dùng chung một loại sữa tắm, tôi cảm thấy mùi thơm này trên người hắn lại nhiều hơn.

“Nóng, anh buông em ra chút.”

Hắn thả lỏng, một giây sau, hắn chui vào trong chăn, tôi cảm nhận được cơ thể áp sát vào chỗ nóng bỏng. “Bảo bối, chúng ta ngủ tiếp được không?”

13

Đơn hàng ở studio của tôi ngày một nhiều hơn.

Tôi làm việc không xuể, tuyển thêm hai người nữa, cũng coi như có chút khởi sắc.

Hôm nay, tôi vừa từ bên ngoài trở về, chuẩn bị gửi hàng thì có vị khách không mời bước vào studio.

“Xin chào, cho hỏi…..”

Nụ cười dừng lại trên mặt, đối phương không thèm quan tâm, nhìn xung quanh một vòng, trong giọng nói đều mang ý chán ghét: “Phó gia cho cô những thứ này? Chắc hẳn không keo kiệt?”

Lưu phu nhân, mẹ của Giang Chí.

Tôi với Giang Chí ở bên nhau 5 năm, hai năm trước chúng tôi đã tính tới chuyện kết hôn.

Mẹ hắn sống chết không đồng ý.

Gia đình Giang Chí có chút đặc biệt. Ba của hắn có gia đình bên ngoài, mẹ hắn tuy là chính thất nhưng ông ta lại không yêu bà, vì thế Giang Chí cũng không được yêu thương.

Mắt thấy cả gia nghiệp nhà họ Giang sắp rơi vào tay một đứa con ngoài giá thú, Lưu phu nhân sao có thể cam tâm giương mắt đứng nhìn?

Bà ta mong mỏi Giang Chí có thể trở nên nổi bật, đạt được những thành tựu.

Giang Chí gia nhập Giang Thị rất khó khăn, được đến bây giờ là một hành trình gian khổ.

Hai năm khó khăn nhất, không có một ai trong Giang Thị nghe chỉ thị của hắn.

Thật nực cười làm sao, rõ ràng là có quan hệ ruột thịt huyết thống, lại nghi ngờ, ghét bỏ. Từ tận sâu thẳm trong lòng ông ta, đã không có một chút yêu thương nào với đứa con này.

Cho nên khi Lưu phu nhân biết bạn gái của con trai mình chỉ có năng nhưng không có quyền, bà ấy cật lực phản đối.

Bà ấy muốn Giang Chí cưới một người giàu có, người có thể giúp đỡ hắn trong sự nghiệp.

Giang Chí do một tay mẹ nuôi nấng, không thể bỏ mặc bà.

Tôi đã xuống nước rất nhiều lần.

Nhưng cái gì nhiều quá thì cũng không tốt.

Vì sao chứ?

Tôi không quyền không thế là một cái tội sao?

Từ đầu đến cuối, đều là tôi ở bên cạnh Giang Chí. Năng lực của tôi ai cũng thấy rõ như ban ngày.

Quyền lực thật sự có thể hủy hoại người ta một cách dễ dàng.

Giang Chí chớp lấy thời cơ, dù tôi có tài giỏi thế nào, Chu tổng cũng không chịu nhả mảnh đất phía nam thành kia ra.

Hắn dùng đôi mắt đáng khinh kia nhìn tôi: “ Tiểu Nhiễm ơi Tiểu Nhiễm, bọn cô muốn nó nhưng không muốn thỏa hiệp giá cả, sao dễ dàng thế được?”

Mảnh đất đó chính là con bài để Giang Chí có thể lật đổ nhà họ Giang.

Giang Chí nói bỏ đi.

Nhưng tôi muốn cố gắng thêm chút nữa.

Chúng tôi nỗ lực lâu như vậy, tôi có thể chứng tỏ bản thân cho mẹ Giang Chí thấy.

Vẫn là người tính không bằng trời tính.

Nếu ngày đó tôi không từ nhà vệ sinh ra, không nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ thì giờ sẽ thế nào?

Không biết.

Giang Chí có thật sự đưa tôi cho lão ta không?

Giờ tôi đã biết anh ấy sẽ không làm vậy.

Anh ấy có kế hoạch nhưng lại không nói với tôi.

Trong hai người, nếu có một người đi lệch khỏi quỹ đạo, vĩnh viễn sẽ không thể gặp nhau được nữa.

Thu hồi dòng suy nghĩ, tôi lạnh nhạt nói: “ Dì, nếu không có chuyện gì, cháu có việc bận, xin phép đi trước.”

Ai ngờ được ngay giây sau, bà ta hung hăng tát tôi một cái, mở miệng trách móc: “Ôn Nhiễm, cô kết hôn rồi còn lảng vảng quanh Giang chí. Cô cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì mà hắn không chịu nghe theo cuộc hôn nhân mà tôi sắp xếp?”

“Chị Ôn Nhiễm…”

“Tôi không sao, hai người ra ngoài nghỉ ngơi chút đi.”

Cửa đóng lại. Tôi xoa xoa gương mặt mình, Lưu phu nhân này cũng mạnh tay quá đi, miệng tôi phảng phất mùi máu tươi.
“Giang Chí kết hôn hay kết hôn với ai đều không liên quan đến tôi. Thời gian bà ở đây dạy đời tôi, chi bằng nên về nhà nằm suy nghĩ lại chính bản thân mình đã làm gì đi, đừng để đến lúc hai mẹ con không thể nhìn mặt nhau nữa mới hối hận.”

Lưu phu nhân tức giận đến mức lồng ngực phập phồng: “Cuối cùng cũng lộ đuôi rồi? Tôi muốn nhìn xem, loại con dâu mất nết như cô, liệu trưởng bối nhà họ Phó có khoanh tay đứng nhìn cô giở trò với cháu trai đích tôn nhà họ không?”

Nói xong, bà ta bỏ đi.

Mặt hơi sưng, tôi mua đá lạnh về chườm.

Tôi lại nhớ lại một chuyện xảy ra rất lâu khi trước.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Giang Chí.

Tôi vui vẻ chuẩn bị quà mang tới, trước mặt Giang Chí, bà ấy bày ra vẻ mặt thân thiện vô cùng.

Nhưng Giang Chí rời đi, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, ném món quà tôi chuẩn bị vào thùng rác.

Một chiếc lắc tay.

Tôi mua ở cửa hàng trang sức.

3000 tệ.

Không phải là đồ đắt tiền, nhưng đối với tôi lúc đó, nó là món quà tốt nhất mà tôi có thể mua được.

Bà ta dương dương tự đắc nói với tôi: “ Cô mua một món quà lỗi thời đến tặng tôi? Quần áo trên người chắc toàn là đồ mua ở shop vỉa hè đi? Quần áo cho chó nhà tôi so với cô còn tốt hơn, lần sau đừng bén mảng tới đây nữa.”

Tôi giống như bị người khác cho một cái tát, mặt đau nhức.

Khi Giang Chí quay lại, bà ta quay ngoắt 360•, kéo tay tôi, thân thiết gọi: “Nhiễm Nhiễm”

Có lẽ từ giây phút đó trở đi, đã định sẵn tôi và Giang Chí không có khả năng ở bên nhau.

Cảm xúc có chút khó kiểm soát.

Nước mắt từng giọt rơi xuống bàn.

Điện thoại đổ chuông, Phó An Từ gọi tới, tôi lau nước mắt: “Có chuyện gì sao?”

Đối phương dừng lại một lát: “Em khóc?”

Tôi không nghĩ hắn lại nhảy cảm đến thế.

“Không có.”

“Anh tới đón em.”

“Mới ba giờ, anh có thể tan ca sao?”

“Phó phu nhân, em quên rằng công ty này do anh quyết định?”

Nói chuyện xong, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại một chút cho đến khi vết sưng không còn rõ nữa mới ra ngoài. Xe Phó An Từ dừng ở cửa.

Tôi cầm túi đi ra ngoài: “Sao anh đến nhanh thế?”

“Mặt em sao vậy?”

Tôi né tránh, hắn giữ cằm tôi, nhìn chăm chú, sắc mặt có chút khó cou: “Ai đánh em?”

“Em không nói, tôi cho người điều tra.”

“Mẹ của Giang Chí” Tôi nói: “Chỉ vết thương nhẹ, không có vấn đề gì, đi thôi, em thấy đói bụng rồi.”

Tôi kéo Phó An Từ ra ngoài.

Ngồi ở ghế phụ, tôi thấy hắn gọi điện thoại liền hỏi: “Anh không bận thật đấy?”

“Gọi về nhà, vốn định đưa em về ăn cơm nhưng với bộ dạng này của em, để hôm khác đi.”

Động tác thắt dây an toàn dừng một lát, chậm rãi nói: “ Đã hẹn rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi. Lần trước đã lỡ hẹn, về nhà lấy quà thôi.”

Mọi chuyện đều hắn đều suy nghĩ cho tôi, tôi cũng muốn nghĩ cho hắn một chút.

“Không muốn đi thì đừng cố ép bản thân.”

“Có thể không đi thật sao?” Tôi cố tình hỏi:

“Cũng hay, con dâu mặt mũi xấu đẹp như nào cũng phải gặp bố mẹ chồng, huống hồ em lại không xấu.”

Hắn nói xong, cầm tay tôi, giống như đang tìm từ ngữ thích hợp:

“Ông nội đã gặp em, thấy rất hài lòng. Còn mẹ anh…ý kiến của bà cũng không quan trọng, ba anh rất thoải mái, em đừng sợ, có anh ở đây rồi…”

Làm dâu hào môn… Tôi cũng đã tự chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.