14
Vẫn còn sớm, Phó An Từ đưa tôi tới trung tâm thương mại mua một ít quà.
Nó không quá đắt, cũng không quá rẻ để mua.
Điều đó sẽ không khiến người khác nghĩ rằng anh ấy đã trả tiền cho món quà ấy để tôi mang đi tặng, giống như chính tôi đã tự tay mua nó.
Trong lòng có chút cảm động, nói đùa: “ Anh làm mọi chuyện có vẻ thành thạo quá? Tại sao không đưa bạn gái về nhà?”
“Mỗi tháng dẫn về một người, nếu em muốn nghe, buổi tối anh sẽ nói tường tận cho em biết.”
Thật vô nghĩa khi hỏi về lịch sử tình trường của Phó An Từ.
Về Phó gia.
Ông nội đang ở ngoài vườn chăm sóc cây, thấy tôi tới, vui vẻ ra mặt: “Về rồi đấy à? Vào nhà thôi, một chút nữa có thể ăn cơm rồi.” Tôi chào hỏi qua rồi theo Phó An Từ vào nhà.
Thay giày xong, mẹ Phó An Từ trên lầu đi xuống.
Dáng người cao gầy, cái đưa tay hay nhấc chân đều toát ra vẻ cao quý, đặc biệt, Phó An Từ được thừa hưởng đôi mắt đào hoa kia một cách hoàn hảo.
“Mẹ.” Tôi đấu tranh tư tưởng hồi lâu, mới lên tiếng, đưa món quà đã chuẩn bị ra.
Mẹ anh lạnh lùng nói cám ơn, nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống đi.”
“Mẹ, con lên thay quần áo. Nhiễm Nhiễm chưa quen nên để ý cô ấy giúp con một chút.”
Phó An Từ đứng dậy đi lên tầng.
Tôi hoảng hốt, là ai vừa nói đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em vậy??
Rồi ai để tôi lại một mình rồi đi mất hút?
Tôi và mẹ Phó nhìn nhau chằm chằm, rõ ràng trong công việc tôi nảy số rất nhanh nhưng hiện tại không thể nói được một câu tử tế nào mà chỉ có thể cười ngờ nghệch như kẻ ngốc.
Mẹ Phó cũng cảm thấy không khí có phần kì lạ: “Nghe nói, nhà con chỉ còn một mình con?”
“Con sống cùng bà ngoại nhưng lên cấp ba thì bà qua đời.”
“Nghe Tiểu An nói rằng chính con gây dựng sự nghiệp, mở một văn phòng làm việc, một cô gái có thể đi tới ngày hôm nay, quả thật không tồi.”
Tôi biết Phó An Từ trước giờ tùy tiện thể hiện cảm xúc của mình.
Giống như mẹ của anh ấy, tôi đã gặp không biết bao nhiêu hạng người, tự vỗ ngực rằng mình có thể nhìn mặt đoán tính cách người khác nhưng giờ tôi không biết là bà ấy đang khen hay là mỉa mai mình nữa.
“Cũng có nhiều khó khăn ạ, con hay đi theo Phó An Từ đi dự tiệc, mượn hoa kính Phật tìm vài khách hàng chất lượng cho công ty mình, từ đó bắt đầu làm việc.”
“Không nên tự coi thường bản thân, nếu con không có năng lực thì những người đó sao có thể để con làm việc với họ? Đều là phụ nữ với nhau, nhưng… khoan đã” Mẹ Phó đổi chủ đề: “ Nó là chồng con, sao lại nói chuyện xa cách vậy? Sao lại gọi là Phó An Từ???”
Tôi: “…..”
“Thật sự mà nói thì mẹ không quá hài lòng về con, ta nghĩ thằng nhóc kia sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, vậy mà nó kết hôn với con còn không thèm hỏi qua chúng ta một câu.”
“Con với anh ấy kết hôn có chút vội vàng.”
“Ồ! Vậy có ý định ly hôn không?”
Hả?
Mẹ Phó cau mày nhìn tôi một cái: “ Con chưa nghĩ đến việc ly hôn để tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình hay sao?”
Ờ..Tôi cũng chưa nghĩ tới chuyện đấy.
“Con không thích Tiểu An sao?”
Tôi có thích anh ấy không?
Tôi chỉ biết bản thân không bài xích anh ấy.
Ở cạnh anh ấy, tôi rất hạnh phúc.
Không gặp nhau, có chút nhớ.
Vậy có tính là thích không?
Tôi cũng không rõ nữa.
“Nếu con không thích nó, vậy hai đứa kết hôn với nhau vì cái gì?”
“Mẹ.” Phó An Từ đã thay quần áo xong, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, ngồi xuống ôm lấy lấy tôi, lười biếng nói: “ Nếu mẹ hỏi nữa, lần sau sẽ không thấy con dâu xuất hiện nữa đâu đấy.”
Mẹ Phó trừng mắt nhìn con trai mình: “ Không có tiền đồ, đến vợ mình cưới về, người ta có thích mình hay không còn không biết.”
“Con thích cô ấy là được.”
Trong lòng tôi khẽ run lên, nhìn hắn với gương mặt bàng hoàng.
“Mẹ, con yêu cô ấy chếch đi được, nếu mẹ nhẫn tâm chia cắt bọn con hoặc bắt nạt cô ấy, con trai mẹ sẽ không sống nổi nữa. Con là đứa con quý giá của mẹ, mẹ nhẫn tâm nhìn con đau khổ sao?”
Tim tôi đập nhanh vô cùng.
Vẻ mặt quá mức nghiêm túc, nhất thời tôi không phân định nổi, cuối cùng là nói thật hay nói dối.
“Con không sợ nó có tâm tư khác đối với con sao?”
Không phải chứ, bọn họ nói chuyện về tôi ngay trước mặt tôi sao?
Phó An Từ thản nhiên: “ Không có khả năng đó, con đâu phải bị tình yêu làm đầu óc mụ mị đến mức không biết bị nàng lừa tình hay lừa tiền sao?”
“Mẹ có vẻ đánh giá thấp con trai mình quá! Mẹ không có niềm tin ở con sao?”
“Nói năng tầm bậy, con trai mẹ ưu tú như vậy. Con bé đó không nhìn ra được, chứng tỏ có mắt mà không thấy thái sơn.”
Tôi: ???
Ba của Phó An Từ xuống nhà sau khi xử lý công việc đã là một tiếng sau, vẻ mặt hòa nhã. hỏi chúng tôi bao giờ tổ chức đám cưới, tôi tắt đài.
Mẹ Phó buồn bã nói: “ Còn lâu lắm. Con trai ông còn chưa bắt được người.”
Ba Phó vui vẻ, vỗ vai Phó An Từ: “Cố lên, hồi đó ba cũng tốn nhiều công sức để theo đuổi mẹ con, bà ấy khó theo đuổi lắm, lại còn thừa cơ ba…..”
“Ai mới là người thừa nước đục thả câu? Ông là người đi nhầm khách sạn….” Lời mới nói được một nửa, mẹ Phó bỗng im bặt, dừng câu chuyện: “Đi ăn cơm.”
Bản tính tò mò, hóng chuyện của tôi trỗi dậy, lẳng lặng gửi tin nhắn cho Phó An Từ: “Đi nhầm khách sạn, rồi sau đó làm sao nữa?”
“Gọi chồng yêu, anh nói cho em.” Anh trả lời.
Không nói thì thôi.
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
“Đi nhầm khách sạn, gạo nấu thành cơm.”
Đêm đó, tôi và Phó An Từ ngủ tại nhà lớn.
Sau khi lên tầng, mẹ Phó tháo chiếc vòng trên tay đeo vào tay tôi.
Chiếc vòng màu xanh lục, vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền.
“Nó quá quý giá…..”
“Đều là người một nhà, cũng gọi một tiếng mẹ rồi mà không có quà gì thì thật kì cục. Con ra ngoài cũng sẽ bị người khác coi thường, giữ lấy, đây là vật truyền lại cho con dâu nhà họ Phó, sớm muộn gì cũng phải đưa.”
“Cám ơn…mẹ”
“Nghe nói con và con trai nhà họ Giang từng có một khoảng thời gian qua lại?”
Tâm trạng vừa thả lỏng chút lại bị dựng lên.
“Vâng.”
“Giang phu nhân rất khó gần, vết tay này trên mặt con là do bà ta đánh sao?”
Mẹ Phó nói: “Trước khi hai đứa tới đây, bà ấy đã gọi cho mẹ, nói chuyện về con.”
Mặt tôi tái nhợt, Giang phu nhân tất nhiên sẽ nói những lời không mấy tốt đẹp gì về tôi.
“Con không quyền không thế nhưng là một người chính trực, tự kiếm tiền bằng sức lao động của mình. Nhiều kẻ cậy mình có tiền, lên mặt dạy đời, bắt nạt kẻ yếu thế hơn là không được, sớm muộn gì cũng sẽ phản tác dụng. Lần sau nếu bà ta còn làm gì con hãy đáp lại.”
Mẹ Phó thật sự rất khác biệt.
“Cũng không phải ngại vì bà ta là bậc trưởng bối.”
“Được rồi, nếu lần sau bà ta tới nhà, ta sẽ ra mặt thay con.”
“??”
Cuối cùng, tôi cảm giác mình có thêm một người bạn tốt.
Tôi nghĩ rằng mình đang nằm mơ sau khi bước vào ngôi nhà này.
Có thể kết thúc thế này sao?