15
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Phó An Từ đã đi công tác từ sớm.
Đi từ đêm qua.
Mẹ Phó đưa tôi tới phòng làm việc, tôi cho rằng vậy là xong, kết quả lúc tan làm cũng là bà ấy đến đón tôi.
Tôi nhắn tin cầu cứu Phó An Từ.
Anh trả lời: “ Mẹ muốn đưa đón em đi làm. Đừng lo, bà ấy ở nhà nhiều đến phát chán rồi.”
Nhiều ngày liên tục, tôi đều ở nhà lớn.
Tôi và mẹ Phó cũng dần trở nên thân thiết, đi shopping trong trung tâm thương mại, bà ấy mua quần áo cho tôi, đổi lại, tôi dẫn bà ấy đi ăn ở những nhà hàng mà tôi biết, trước khi đi ngủ còn cùng nhau xem phim truyền cẩu huyết.
Có đôi khi bà ấy không muốn ở nhà, sẽ làm đồ ăn mang tới văn phòng ăn cùng với tôi.
Thời gian trôi qua, tôi phát hiện mẹ Phó thật ra rất dễ gần, chỉ là lúc đầu chưa thân thiết mới cảm thấy bà ấy lạnh lùng, khó gần.
Chỉ là tôi thấy ba chồng mình có gì đó không ổn.
“Tiểu Nhiễm, con gọi cho Tiểu An hỏi xem bao giờ nó mới về?”
“Tiểu Nhiễm, có phải mẹ con lại tới văn phòng của con không? Bà ấy nói nấu đồ ăn, tiện đường mang tới cho con.”
“Tiểu Nhiễm, có phải mẹ đang ở trong phòng con không?”
Tôi cảm giác mình như cái bóng đèn 250W, có chút ghen tị, thậm chí cũng thấy nhớ Phó An Từ đang đi công tác.
Từ khi nào tôi đã quên mất nỗi đau mà Giang Chí đã để lại cho mình? Từ khi nào xung quanh tôi chỉ có Phó An Từ? Cũng không nhớ rõ.
Là khi anh ấy đưa tôi đi ngắm bình minh?
Là khi tôi đổ bệnh, yên lặng ở bên cạnh chăm sóc tôi?
Hoặc là khi tôi muốn làm gì đó, anh ấy luôn ủng hộ tôi vô điều kiện?
Giống như mỗi lần quay đầu lại, anh ấy luôn ở đằng sau.
Một cuộc điện thoại hay tin nhắn từ tôi, anh ấy đều nghiêm túc trả lời.
Tôi bỗng nhớ lần đầu tiên về nhà lớn, anh ấy nói, chỉ cần mình thích là đủ.
Lòng tôi thấy vui vẻ, rút điện thoại ra gọi.
Không nghe máy, chắc đang họp.
Tôi nghịch điện thoại một lúc, sau đó quan sát căn phòng.
Ở đây đã nửa tháng, tôi chưa tìm hiểu kỹ căn phòng này.
Căn phòng vô cùng sạch sẽ, có một tủ sách nhỏ chứa đầy sách và giấy khen hồi còn đi học.
Tôi tò mò muốn xem thử.
Tôi lôi ra một quyển nhật kí dày cộp.
Quyển nhật ký rất đẹp, có phần hơi nữ tính, không giống phong cách thường ngày của Phó An Từ.
Chẳng lẽ là người theo đuổi?
Tuy biết rằng xem trộm là không tốt nhưng tôi nhịn không được.
Vậy xem một chút thôi, liếc qua một chút thôi.
Mở ra trang đầu tiên.
Là một dòng chữ.
“Hạng hai trung học, đoạt giải vô địch chạy cự ly 800m tại Đại hội thể thao lần thứ 23.”
Ôn Nhiễm
Sao lại có tên của tôi?
Tôi lật từng trang.
Quyển nhật ký có rất nhiều ảnh chụp.
Có ảnh tôi buộc tóc đuôi ngựa chạy quanh sân trường.
Có ảnh tôi đeo balo lúc tan học.
Có ảnh tôi nghiêm túc làm bài.
Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu tôi.
Ngày Phó An Từ trở về, tôi đi đón anh.
Tại sân bay, tôi gặp Giang Chí.
Gầy đi rất nhiều, bên cạnh đã đổi thành nam thư ký.
“Tới đón hắn sao?”
Tôi gật đầu, cười nhẹ: “ Ừm, hôm nay anh ấy trở về.”
Giang Chí nhìn tôi rất lâu, sau đó dời tầm mắt: “Chúc mừng em.”
“Giang Chí, mọi chuyện lúc trước, tôi đã biết hết. Lúc đó tôi không suy nghĩ kĩ càng, muốn nói xin lỗi anh.”
Tôi nghĩ rất lâu, tốt nhất vẫn nên nói ra.
Giang Chí ngạc nhiên nhưng dường như cũng đoán được.
Hắn hơi nheo mắt, quay sang hướng khác: “Em biết từ khi nào?”
“Bữa tiệc lần trước.”
“Lâu như vậy sao.” Hắn nhẹ giọng, yết hầu di chuyển, mở miệng đáp lại, giọng nói có chút nghẹn: “ Người nói xin lỗi phải là anh, ở bên nhau lâu như vậy, không thể mang tới cho em cảm giác an toàn.”
“Ôn Nhiễm, nếu lúc đấy anh có thể giải thích, em có lựa chọn anh không?”
Sân bay ồn ào, tiếng thông báo vang lên, tôi không nghe rõ hắn nói gì: “Anh nói gì?”
“Không có gì.” Hắn nhìn về phía cách đó không xa: “Tới rồi.”
Phó An Từ mặc vest, hình dáng cao lớn nổi bật trong đám người, nhìn qua có thể thấy ngay.
Tôi bước lên vài bước, anh ấy ôm lấy tôi, liếc nhìn Giang Chí: “Đến đón tôi hay là tiễn hắn ta?”
“Phó An Từ, anh thích em đúng không?”
Bàn tay anh đặt ở eo tôi có chút siết chặt: “ Em nói gì?”
Mặt tôi hơi đỏ: “Anh có thích em không?”
Ánh mắt Phó An Từ nhìn tôi đầy nồng nhiệt, yết hầu đi chuyện nhanh chóng, anh cúi người hôn tôi: “Phó phu nhân, chuyện anh thích em khó nhận ra đến vậy sao?”
Tôi nhìn ra nhưng không chắc chắn.
“Vậy thì em cũng nói cho anh một bí mật.” Tôi kiễng chân:
“Em cũng thích anh.”
Hắn đứng đơ tại chỗ.
Bất ngờ quá sao?
Tôi chạm vào người anh: “Phó…..”
Những nụ hôn như mưa trút xuống, tôi đâu biết chỉ một câu có thể khiến anh ấy kích thích không thể kiểm soát được như vậy. Đến khi tôi không thể thở được nữa, mặt đỏ bừng đẩy người trước mặt ra: “ Ở đây nhiều người lắm.”
“Về nhà thôi.”
Dọc đường, vẻ mặt của Phó An Từ lại điềm tĩnh như trước, tựa hồ chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.
Ngược lại, tim tôi đập liên hồi, nhiều lần không nhịn được nhìn trộm đối phương.
Lên xe, tôi vừa đặt túi xuống, Phó An Từ đã không chịu nổi, ngồi sát lại, giọng nói khàn khàn: “Vợ yêu, hôn anh một cái đi.”
Ngoài cửa sổ, mùa hè có tiếng ve kêu.
( HOÀN CHÍNH VĂN)
Phiên ngoại Phó An Từ.
Cuộc thi chạy 800m bắt đầu, Lộ Thanh mạnh mẽ lôi kéo tôi đi xem, ở điểm kết thúc, nói người yêu cậu ta nhất định được giải vô địch bởi có rất nhiều người hò hét cổ vũ cô ấy.
“Thấy không? Nhìn thấy chưa? Khoan đã, sao cô ta lại vượt bạn gái tôi rồi? Đó là ai vậy?”
“Mẹ kiếp, từ lúc nào trường ta lại có người đẹp như vậy. Cũng quá liều mạng đi, tiền thưởng được nhiều lắm sao?”
“Thưởng cái đầu mày.”
“Đầu nào cơ? Đầu trên hay đầu dưới?”
“Biến đi.” Tôi đạp Lộ Thanh một cái.
Âm thanh ồn ào khiến người ta phát bực.
Tôi lười biếng liếc mắt nhìn, một cô gái mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, đã bỏ xa những người đằng sau.
Vẫn giữ được vị trí dẫn đầu.
Cô ấy chạy đến gần, tôi định rời đi, nào ai mà ngờ được chỉ cắm đầu chạy, không dừng lại được. Cô ấy lao thẳng vào trong lòng tôi một cách chuẩn xác.
Có tính toán từ trước sao?
Thật ra tôi ở trường cũng có chút tiếng tăm.
“Cô ấy có gì đó không ổn. Có ai không? Giúp đưa cô ấy tới phòng y tế.”
Cô gái này ngất xỉu rồi.
Bác sĩ ở phòng y tế kiểm tra qua một lượt, xong xuôi quay lại mắng tôi một trận: “ Tí tuổi yêu đương sớm tôi không thèm nói, để bạn gái mình chạy 800m mà không ăn gì? Em ấy cơ thể vốn đã thiếu nhiều chất, còn để bụng đói mà chạy thì sao không mất sức? Vẫn đứng ngây ra đấy, đi mua gì đó cho con bé ăn đi!”
Ồ, bạn gái sao, được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ điều này.
Tôi tới siêu thị gần nhất mua bánh mì và sữa, kèm theo một hộp chocolate. Tôi đưa cho bác sĩ và nhờ cô ấy đừng nói rằng đó là đồ tôi mua.
Bên trong, một cô gái nhỏ nhắn đang há miệng thật to oánh chén cái bánh mì, hai má phồng lên giống một chú sóc con.
Tôi cười.
Ôn Nhiễm.
Một cái tên rất hay.
Tôi không nghĩ tới có thể gặp lại cô ấy nhanh như vậy.
Tôi ra ngoài quán net với Lộ Thanh, làm vài ván game cùng đồng đội khiến chúng tôi hạ gục rất nhiều đối thủ. Ban đầu, chúng tôi không để ý lắm nhưng về sau cảm thấy ghế bên cạnh ngồi cả nửa ngày vẫn loay hoay khởi động cây máy rồi bật màn hình, nhấp chuột liên tục, mãi không vào được giao diện trò chơi.
Tôi bực mình, giật lấy con chuột: “ Ứng dụng game ở đây, đăng nhập tài khoản vào đây, đã hiểu chưa?”
Đối phương “À” một tiếng, có chút bối rối: “Tôi không chơi game.”
“Không chơi game thì tới quán net làm gì?”
“Điền thông tin vào biểu mẫu.”
Là Ôn Nhiễm.
Toi rồi, vừa nãy tôi không để ý là cô ấy nên có chút to tiếng, hi vọng không làm cô ấy sợ.
Giọng tôi nhẹ nhàng hơn nhiều: “ Điền thông tin gì vào biểu mẫu, có mang theo USB không?”
“ Thông tin về tình trạng gia đình.”
“Cái này nên là phụ huynh điền mới đúng chứ?”
Không có câu trả lời.
Tôi nhìn cô ấy, hàng mi hơi run, cảm xúc trùng xuống thấy rõ.
Lại mồm đi chơi xa.
Tôi giúp cô ấy cắm USB rồi copy ra. Có lẽ Ôn Nhiễm không quen dùng máy tính, gõ bàn phím rất chậm, hơn nữa sử dụng thanh công cụ cũng không ổn.
“Bạn ơi, hình như tôi làm sai rồi, phải làm sao đây?”
“Bấm vào đây, phải rồi, đó là phím tắt.”
Từ trước đến giờ, tôi không nghĩ mình có thể kiên nhẫn đến thế.
Cô ấy điền xong thông tin, lông mày thả lỏng, ngượng ngùng nhìn tôi cười: “Nhà tôi không có máy tính, tôi không quen lắm. Hôm nay, may mà có cậu! Cảm ơn nhé, lần sau tôi sẽ mời cậu uống trà sữa.”
“Được.”
Ai nghĩ rằng cô ấy chỉ biết nói mồm.
Tôi đợi cả một tuần trời, trà sữa đâu?
Đến cả người còn không thấy.
Kẻ vô tâm.
Lần thứ ba gặp lại.
Là ở ngoài trường.
Tôi đi du lịch, ở khách sạn đến phát chán, xuống tầng tìm đồ ăn. Vô tình tôi phát hiện Ôn Nhiễm đáng thương đang cùng một người phụ nữ trung tuổi lôi kéo nhau, mắt đỏ hoe.
“Mẹ ơi, bà ngoại qua đời rồi! Con không liên lạc được với ba, không có tiền sinh hoạt, mẹ có thể cho con một ít được không? Không thì cho con mượn cũng được, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ trả cho mẹ.”
Người phụ nữ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, hất tay cô ấy ra: “ Con gái học nhiều để làm gì? Vào khu công nghiệp làm việc, một tháng 3000 tệ là đủ rồi.”
“Mẹ ơi…..”
“Đừng bám theo tao.”
Người phụ nữ vội vàng lên xe đi mất.
“Mẹ ơi…..”
“Mẹ….”
Cô ấy đuổi theo chiếc xe rất lâu, khóc cũng rất lâu, ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Tôi đi theo lâu như vậy mà cô ấy không hề phát hiện ra.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi có một cảm giác khó tả.
Với một nỗi đau khó phai.
Người phụ nữ ấy sao lại nhẫn tâm như vậy?
Vốn dĩ một tuần nữa tôi mới về nhưng lại thay đổi lịch trình, hủy vé máy bay để mua vé tàu hỏa trở về cùng cô ấy.
23 tiếng.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ mua ghế ngồi bởi thời gian di chuyển rất lâu nhưng vé đứng rẻ hơn vé ngồi rất nhiều, cô ấy quyết định mua vé đứng mà không có một chút do dự.
Suốt đường đi, Ôn Nhiễm đứng ôm cặp sách, gương mặt tái nhợt, không mua đồ ăn, chỉ cầm một chai nước, uống từng ngụm nhỏ.
Tôi tìm nhân viên đề nghị nâng lên vé giường nằm, cũng nhờ nhân viên mua cho cô ấy ít đồ ăn.
“Em gái, nếu em buồn ngủ có thể sang toa số 8, giường số 12 ngủ tạm. Có người mua vé nhưng không lên tàu. Tiện đây, chị có ít đồ ăn, nếu em không ngại thì có thể sử dụng.
Cô ấy cám ơn rối rít, cho rằng mình gặp được quý nhân.