1
Từ nhỏ, tôi đã có tấm thân bất tử.
Lúc tám tuổi tôi bị lừa bán, nhưng ở cái thôn đó lại trọng nam khinh nữ, không ai muốn mua tôi, cuối cùng họ ném tôi xuống ao.
Tuy nhiên, đến tối, tôi lại bò ra, còn theo đường núi chạy về nhà.
Trong khoảng thời gian này, tôi bị đụng bay nhiều lần, cũng chết đói nhiều lần, nhưng ngạc nhiên là dựa vào việc sống lại mà tôi đã đi hàng trăm cây số để về nhà.
Mẹ tôi rất sốc, bảo tôi phải giữ bí mật.
Vì thế không có gì bất ngờ xảy ra, tôi trưởng thành và trở thành một kẻ vô dụng.
Sau khi làm việc, ông chủ ép tôi không ngủ không nghỉ tăng ca một tuần. Tôi tức giận liền treo cổ ở trước cửa công ty.
Sau khi yêu đương, bạn trai trắng trợn hẹn hò với người khác, tôi học theo các bước trong tiểu thuyết và nhảy lầu trước mặt hai người bọn họ.
Nghe mẹ tôi kể lại, hằng năm vào ngày tôi chết thì hắn đều đến mộ và khóc.
Cuộc sống như vậy tuy rằng hơi mệt, nhưng rất thú vị.
Chỉ là sau mỗi lần sống lại, tôi đều phải chuyển nhà để tránh bị người khác phát hiện, cũng không thể đăng ảnh của mình lên bất cứ mạng xã hội nào.
Hôm nay về nhà, trước cửa chung cư hẻo lánh lại có rất nhiều phóng viên đến.
Tôi vốn định lẻn đi, bỗng bị một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chặn lại: “Xin chào, xin hỏi cô có biết trên lầu này có người bị thương không?”
“Chuyện là thế này, trong vụ cướp cách đây vài ngày, có một cô gái đã hành động dũng cảm, không những cứu con tin bằng cách dùng tay không chộp lấy con dao mà còn tự làm mình bị thương rồi bỏ chạy. Con tin đã theo cô ấy đến tòa nhà này.”
Tôi hít sâu một hơi, nhớ tới cô gái mấy ngày trước tiện tay cứu, sao còn lấy oán trả ơn theo đuôi tôi?
Nhưng mà không đợi tôi trả lời, cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra.
Hàng xóm mặc váy bó mông đi ra, thẹn thùng cười cười: “Ái chà chà, làm sao các người tìm được nơi này?”
2
Phóng viên lập tức chen đến như ong vỡ tổ, trong nháy mắt điên cuồng chụp ngón tay cô ta không cẩn thận bị cắt đứt.
Tuy nhiên, thân thể cô ta vặn vẹo đẩy tôi ra rồi đứng trước mặt vị cảnh sát kia: “Tiểu ca, anh có thể cho em một giấy khen, được không?”
Chúng tôi gần đây vì vấn đề cô ta phát sóng trực tiếp vào nửa đêm làm phiền người dân mà cãi nhau. Bây giờ lại um sùm như thế này, có lẽ cô ta sẽ càng kiêu căng hơn.
Quên đi, tôi uất ức cũng quen rồi.
Tôi kéo thấp mũ định đi, bỗng nghe thấy tiếng nói phía sau: “Không phải cô ấy.”
Người đàn ông kia thò đầu vào trong phòng, cau mày trước tiếng nhạc ầm ĩ, nhướng mày huýt sáo: “Làm phiền người dân, còng lại, mang đi.”
Mấy chữ này vừa nói ra, tôi liền nhìn anh ta với ánh mắt khác.
Đây có phải là cảnh sát không? Đây là Bao Thanh Thiên của nhân dân!
Thấy việc này đã giải quyết xong, tôi lặng lẽ về nhà, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh.
Người đàn ông kia vẫn đứng sau lưng tôi, cầm trong tay một tờ giấy.
“Hứa Nhất, hai mươi ba tuổi. Năm 2020, bị ông chủ và toàn thể nhân viên công ty chứng kiến tử vong.
Năm 2022, bị bạn trai và bạn bè tận mắt chứng kiến nhảy lầu.
Năm 2023, vì cứu bà lão sáu mươi tuổi, bị xe tải lớn đụng bay, người qua đường đều thấy.”
Nói xong, anh ta bỗng tháo mũ của tôi xuống, đặt tờ giấy lên mặt tôi, hơi nhướng mày: “Thế nào, không kiếm cớ nữa à?”
Tôi trừng to hai mắt, hoàn toàn mơ hồ.
Không ổn! Người này là đến tìm tôi.
Nhìn dáng người có bờ vai rộng và đôi chân dài của anh ta, tôi cảm thấy cứng quá sẽ không phù hợp nên tôi phải…
Tôi quỳ xuống đất, ôm chặt đùi anh ta: “Cảnh sát đại nhân, xin anh buông tha tôi đi. Tôi van cầu anh, tôi không muốn bị bắt đi mổ xẻ đâu!”
Từ khi còn bé, mẹ tôi đã cho tôi xem rất nhiều phim. Người có siêu năng lực cuối cùng đều là bị đưa lên bàn giải phẫu.
Có lẽ là tiếng khóc của tôi quá lớn, anh ta liền hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống bịt miệng tôi lại: “Yên lặng nào!”
Nói xong, anh ta đưa ra một tấm danh thiếp: “Chung Nhiên, Cục cảnh sát Hình sự thành phố, đội trưởng khoa Linh dị.”
Tôi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, nhưng vẫn thấy mù mờ.
“Khoa Linh dị là khoa gì? Đội bắt ma quỷ của thầy Lâm Chính Anh sao?”
“Có thể nói như vậy.”
Anh ta nhét danh thiếp vào tay tôi, xoay người chuẩn bị rời đi: “Công việc này rất thích hợp với cô, suy nghĩ kỹ một chút, tiền lương của chúng tôi rất cao.”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn sang: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Chung Nhiên đút hai tay vào túi, thoải mái nhún vai: “Vậy chúng tôi đành phải xem cô là người ngoài hành tinh đưa đi mổ xẻ.”
3
Tôi ngây ra như phỗng nhìn danh thiếp trong tay.
Sát vách đã yên tĩnh nhưng tôi không ngủ được.
Ngày hôm sau, tôi nhìn vành mắt thâm quầng của mình, cắn răng tìm đến địa chỉ trên danh thiếp.
Linh dị thì sao, tôi cũng không chết, sợ cái gì?
Hơn nữa, tiền lương cao, công việc tốt, còn có năm bảo hiểm và một quỹ, cái này so với việc hiện tại phải trốn đông trốn tây thì tốt hơn nhiều.
Chung Nhiên xuống lầu đón tôi, rẽ trái rẽ phải đi vào căn phòng tận cùng bên trong.
Văn phòng bên trong không khác gì văn phòng trong phim, trên bàn mỗi người đều có một đống tài liệu.
Anh ta đưa thẻ công tác cho tôi. Mặt trên đã có hình của tôi cùng tên: Hứa Nhất – Thực tập sinh khoa Linh dị.
Tôi cảm thấy mới lạ nên cầm xem một hồi lâu.
“Vậy công việc của chúng ta là gì? Bắt ma à?”
Xung quanh vang lên tiếng cười, Chung Nhiên đưa cho tôi một túi thông tin: “Cô đã bao giờ nghe đến ảo ảnh chưa?”
Tôi gật đầu, lại nghe anh nói: “Vậy cô có biết, bên trong ảo ảnh là gì không?”
“Mười năm trước, một lớp học vô tình bốc cháy. Giáo viên, và các học sinh đều thiệt mạng trong biển lửa. Tuy nhiên, chúng tôi phát hiện trên thi thể có nhiều vết dao đâm ở mức độ khác nhau nhưng chúng tôi không biết hung thủ là ai.”
Tôi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Anh ta lại đưa tới mấy tấm ảnh, đều là một tòa nhà dạy học bị bỏ hoang, bên trong có một phòng học bị thiêu rụi.
“Sau năm ấy, cứ đến thời gian xảy ra vụ án thì phòng học này sẽ xuất hiện trở lại thông qua ảo ảnh để lặp lại thảm án năm đó.”
Tôi nghe được cả người đổ mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy bọn họ, không phải là… ma sao?”
“Đúng vậy.”
“Nói chính xác thì đó là ảo giác do oán khí tụ tập tạo ra, nhưng một khi con người bước vào ảo ảnh sẽ rất dễ bị lạc trong đó, thậm chí gặp phải nguy hiểm.”
“Vì vậy, chúng ta sẽ đi vào để tìm ra sự thật, loại bỏ oán niệm, và cái gọi là ảo ảnh sẽ tự nhiên biến mất.”
Trong lòng tôi nhất thời không yên: “Chúng ta làm sao vào được? Trực tiếp đi vào sao?”
“Đó không phải là một phòng học sao? Chúng tôi cũng không phải bạn học của bọn họ, sẽ không bị phát hiện à?”
Chung Nhiên híp mắt suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi: “Cô nghĩ một chút, cậu trai ngồi cuối lớp, luôn tạo cảm giác như không tồn tại trong lớp của cô ở trường trung học tên gì?”
Không đợi anh ta nói xong, tôi thốt lên: “Vương Tiểu Minh.”
Anh ta ngay lập tức kinh ngạc, lại hỏi: “Vậy còn bạn nữ thì sao?”
“Lý Hiểu Mai.”
“…”
Xung quanh vang lên tiếng cười, Chung Nhiên im lặng giơ ngón tay cái cho tôi: “Yên tâm, ngày đó trong lớp có hai người xin nghỉ.”
“Cô chỉ cần diễn tốt vai của bọn họ là được.”
4
Chiều hôm đó, tôi theo anh ta đi vào tòa nhà bỏ hoang kia.
Bên trong có một mùi hôi thối, trên tường phủ một lớp bột phấn màu xám trắng.
“Đây là cái gì?”
“Sao càng ngày càng dày?”
Tôi lấy tay sờ sờ, một giây sau liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Chung Nhiên: “Đây là tro cốt.”
Tôi vội vàng lau tay, vừa chuẩn bị đi về phía trước đã bị anh ta giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích, phía sau chúng ta có thứ gì đó.”
Trong hành lang yên tĩnh, ngoại trừ chúng tôi còn có tiếng bước chân dồn dập, hơn nữa càng lúc càng gần!
“Cẩn thận!”
Chung Nhiên kéo mạnh tôi lại, cùng lúc đó, một người mặc đồng phục học sinh ngay sát vai tôi đang chạy về phía trước.
“Sắp vào học rồi, sao các cậu còn ở đây?”
Tôi sửng sốt một chút, sau đó quay lại thì thấy cuối hành lang vốn tồi tàn có một phòng học sáng đèn, xung quanh có vài bạn cùng lớp đang nói chuyện đánh nhau.
“Này, chuyện gì đang xảy ra?”
Chung Nhiên lặng lẽ bịt cái miệng há to của tôi lại, nhắc nhở: “Tập quen dần đi.”
“Lớp học sắp bắt rồi, chỗ ngồi của cô ở trước tôi.”
Tôi gật đầu, cố nén sợ hãi ngồi xuống, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, hành lang bỗng trở nên gọn gàng và mới mẻ.
Mọi chuyện đúng như dự đoán của khoa Linh dị.
Bên trong ảo ảnh không có tín hiệu điện thoại. Sau khi tiến vào cũng không thể dễ dàng rời đi, kẻ xâm nhập có thể tiếp xúc với ảo ảnh trong không gian này, thậm chí cảm nhận được đau đớn.
Theo tính toán thời điểm chúng tôi đến thì đám cháy sẽ xảy ra vào tối mai.
Không còn nhiều thời gian đâu.
Chung Nhiên bỗng ra hiệu cho tôi nhìn bảng đen, lúc này tôi mới chú ý đến một đoạn văn quái dị viết trên đó:
[Quy tắc sống sót dành cho lớp 2 năm thứ 3.]