5
[Một: Bất cứ khi nào nói chuyện với giáo viên, bạn cần phải cúi đầu trước.]
[Hai: Trong lớp học không cho phép trang điểm, người bị phát hiện phải cắt bỏ bộ phận trang điểm.]
[Ba: Xin nhớ kỹ, ba nữ sinh không thể đồng thời vào nhà vệ sinh.]
[Bốn: Khi bạn cảm thấy đau, hãy nhanh chóng truyền cơn đau cho người tiếp theo.]
[Năm: Học sinh tố cáo người khác vi phạm có thể miễn trừng phạt, xin tích cực tố cáo.]
[Sáu: Khi bạn tìm thấy một cái đinh trên ghế, xin đừng nói chuyện và yên lặng ngồi xuống.]
[Bảy: Khi bạn vi phạm ba quy tắc, sẽ bị ác quỷ ăn thịt.]
[Tám: Xin mọi người giữ bí mật chuyện xảy ra trong phòng học, nếu không ác quỷ sẽ xuất hiện trừng phạt mọi người.]
“Quy tắc này quá tàn nhẫn, chẳng lẽ thật sự muốn trừng phạt học sinh?”
Tôi mới vừa nói xong câu đó, một phụ nữ mặc váy đen đi vào, lớp học vốn huyên náo chợt yên tĩnh.
Mà cô gái ngồi cùng bàn, lại bắt đầu run lẩy bẩy.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện cô ta sơn móng tay màu hồng nhạt, đang cố giấu vào trong tay áo.
Nhưng một giây sau, chủ nhiệm lớp bỗng nhiên lao xuống từ bục giảng, cúi đầu ghé sát trên bàn: “Há há, bắt được một kẻ không nghe lời.”
Một giây sau, giáo viên lấy từ trong túi ra một cái cờ lê, lại kẹp lấy móng tay của nữ sinh kia.
Một tiếng kêu thảm thiết, cái móng tay sơn hồng kia rơi xuống bàn của tôi.
Tôi trợn tròn mắt.
Cái quái gì đang xảy ra với lớp học này vậy? Còn trừng phạt thân thể học sinh như vậy, hơn nữa những người khác sao lại bình tĩnh như thế?!
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, tùy rằng mặt các bạn học khác đều trắng bệch, nhưng vẫn ngồi ở chỗ của mình, dường như đã quen lắm rồi.
Tôi và Chung Nhiên nhìn nhau, anh khoanh tay, lắc đầu với tôi, khẩu hình miệng nói ra ba chữ: “Không cần lo.”
Nhưng tiếng kêu thảm thiết kia càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cô gái kia đau đến mức đập đầu vào tường.
Mười móng tay của cô ta đều bị nhổ, ném vào thùng rác.
Tôi không dám thở mạnh, vừa định đưa tay kéo cô ta đứng lên lại thấy cô ta giữ chặt tay tôi, đột nhiên móc ra một con dao tiện ích.
6
[Quy tắc 4: Khi bạn cảm thấy đau, hãy nhanh chóng truyền cơn đau cho người tiếp theo.]
Con dao kia đâm thẳng vào mu bàn tay tôi. Trong khi tôi chưa kịp phản ứng thì Chung Nhiên phía sau bỗng nhào tới, dùng tay chặn lại.
Con dao xẹt qua tay của anh, lập tức để lại một vết rạch đầy máu.
Nhưng mọi người vẫn tỏ ra bình tĩnh và tiếp tục nhìn xuống sách.
Mãi đến cuối tiết, tôi mới giúp anh xử lý vết thương.
Bạn cùng bàn cũng lấy móng tay từ trong thùng rác ra, được người khác đỡ đến phòng y tế.
Tôi không khỏi há hốc mồm, liếc nhìn những người đi qua hành lang.
“Đây không phải là hành hạ thân thể sao? Vì sao không thể nói cho hiệu trưởng?”
Nhưng ngay khi những lời này được nói ra, mọi người lập tức im lặng và nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cùng Chung Nhiên đi ra ngoài, cẩn thận phân tích tình huống trước mắt một chút.
Trên thế giới quả thật tồn tại thứ mà khoa học không thể giải thích, nhưng chuyện ác quỷ giết người vẫn khiến tôi không thể tin.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu ác quỷ không phải là một oan hồn, mà là biệt danh nào đó của con người thì sao?”
Trong mắt Chung Nhiên hiện lên vẻ khen ngợi, gật gật đầu: “Rất có thể, cho nên trước mắt chúng ta muốn tìm được chân tướng, vẫn phải gặp ác quỷ một lần.”
“Gặp thế nào?”
Sau lưng tôi chợt lạnh, nhìn ánh mắt hẹp dài của anh ta, không hiểu sao lại rùng mình.
“Anh đừng nói là anh muốn tôi đi gặp đấy chứ?”
Anh ta gật đầu, hướng tôi giơ ngón tay: “Bingo!”
“Nhưng cô có thể tự mình lựa chọn một quy tắc phù hợp với mình và phá vỡ nó.”
Tôi khiếp sợ trước sự bình tĩnh của anh ta, nhịn không được cắn răng: “Đây không phải là tự sát sao? Phương pháp tốt xấu có quan trọng không?”
Nhưng rõ ràng đó là cách duy nhất.
Đó cũng là lý do tại sao tôi ở đây.
7
Tiếng chuông vào học lại vang lên, lần này tôi đứng ở ngoài cửa hít một hơi trước khi vào lớp học.
Có một câu ngạn ngữ nói rất hay: Nếu trốn không thoát, thì hãy tận hưởng nó.
Vì tôi phải tự sát, vậy cũng nên vui vẻ mà tự sát.
Còn chưa ngồi xuống, tôi đã nhìn thấy trên ghế của mình đặt mấy cái đinh.
[Quy tắc 6: Khi bạn tìm thấy một cái đinh trên ghế, xin đừng nói chuyện và yên lặng ngồi xuống.]
Chủ nhiệm lớp không kiên nhẫn thúc giục: “Em kia, còn thất thần làm gì, mau ngồi xuống đi!”
Tôi nhìn về phía Chung Nhiên, anh ta ra dấu mời tôi.
Hiểu rồi, đây là muốn tôi biểu diễn.
Một giây sau, tôi giống như con ngựa trong vườn bách thú, trực tiếp lật ghế, hơn nữa còn đứng trên bàn rống to: “Là ai đặt đinh lên ghế của tôi?”
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, chủ nhiệm lớp lập tức trầm xuống đi tới: “Em xuống đây cho tôi!”
“Em không xuống đấy!”
Tôi vừa nhảy vừa làm mặt quỷ, lại bị lớp trưởng đứng lên quát lớn: “Khi nói chuyện với cô phải cúi đầu! Cậu điên rồi sao?!”
Cậu ta vừa nói vừa muốn tới kéo tôi.
Tôi lại mở cửa sổ trước, nhảy thẳng ra hành lang, hô to hai bên: “Là ai muốn hại mông của tôi? Mau đứng ra cho tôi!”
Cả lớp đều bị tôi làm cho gà bay chó chạy, Chung Nhiên ngây ra như phỗng đứng ở đó, dường như không nghĩ tới tôi có thể làm nhiều việc như vậy.
Quả nhiên, mặt chủ nhiệm lớp đen như đáy nồi, đập mạnh xuống bàn: “Đưa em ấy đến văn phòng của tôi!”
Trong phút chốc, cả lớp im lặng.
Mọi người dường như đã nghe thấy điều gì đó đáng sợ, và ngay cả bạn cùng bàn của tôi cũng bắt đầu run rẩy.
Lớp trưởng bắt một vài bạn nam cùng lớp, túm lấy tôi và ném tôi vào phòng giáo viên chủ nhiệm.
8
Văn phòng này nằm ở một nơi xa xôi, chỉ đặt một cái bàn và giá sách, nhìn qua giống như là phòng để đồ sửa lại.
Ngoài cửa vang lên một tiếng “cách”, giáo viên đã khóa cửa lại.
Cùng lúc đó, trong ngăn tủ vang lên tiếng động.
“Ha… ha… lại thêm một người nữa sao?”
Tôi nuốt nước bọt, cứng ngắc quay đầu.
Tôi nhìn thấy một bóng người đang bò trên mặt đất, từng bước bò về phía tôi, trên mặt đầy vết sẹo mưng mủ, giống như ác quỷ từ địa ngục chui ra.
Trước khi tôi kịp trốn thoát, cô ta đã nhanh chóng lao tới và đâm vào vai tôi bằng con dao găm mà cô ấy đang cầm chặt.
Một cơn đau đớn thấu tim chợt lan khắp tứ chi.
Mặc dù tôi đã sống lại nhiều lần nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó.
Tôi quay lại và giữ chặt đầu cô ta.
“Cho tao xem mày rốt cuộc là người hay là quỷ!”
Nhưng khi tôi nhìn lên, thứ tôi thấy là một đôi mắt đen và đẹp.
Thậm chí còn có chút quen mắt.
“Cậu là…”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã đẩy tôi ra một cách kinh hãi.
Sau đó, tôi giơ con dao găm của mình lên.
“Được rồi, thoát khỏi đây thôi.”
Giây tiếp theo, tầm nhìn của tôi trở nên tối đen.
Cho đến khi có một lực rất mạnh kéo tôi dậy, và có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má.
“Hứa Nhất, tỉnh lại!”
Tôi chậm rãi mở mắt và thấy được vẻ mặt lo lắng của Chung Nhiên.
“Làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn tưởng công năng đặc dị của cô đã mất hiệu lực.”
Tôi sờ sờ vết nước đọng trên mặt, chậc chậc hai tiếng: “Cảnh sát Chung, anh ôm tôi khóc đấy à?”
Chung Nhiên trợn mắt, lắc lắc ly nước trong tay: “Đừng đùa, tôi vừa đổ nước lên mặt cô để gọi cô tỉnh dậy đó.”
“Trở về vấn đề chính, cô có nhìn thấy ác quỷ không?”
Tôi gật đầu, thay quần áo dính máu, mặc áo khoác của anh ta vào.
“Nhưng cô ta có nhiệt độ cơ thể, nhất định là người.”
“Chỉ là trường này quá liều, đây không phải là giết người sao?”
9
Chung Nhiên trở nên trầm ngâm.
Thông tin hiện có trong hồ sơ không tiết lộ bất kỳ hành hạ thể xác nào đối với học sinh.
Có lẽ là vì chúng tôi bước vào mà kịch bản đã thay đổi, hoặc năm đó thật sự từng có sự kiện như vậy, chỉ là không bị truyền ra mà thôi.
“Mọi người trước khi chết cháy, có nhiều vết dao đâm không giải thích được, rất có thể liên quan đến cô ta.”
Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: “Vậy nếu chúng ta ngăn cô ta lại, có phải sẽ tránh được bi kịch xảy ra không?”
Chung Nhiên nghe vậy nhất thời nhíu mày, quay đầu nhìn tôi: “Cô phải nhớ kỹ, bi kịch mười năm trước đã xảy ra, hiện tại lưu lại chỉ là oán niệm của mọi người.”
“Chúng tôi có thể thay đổi một số chi tiết, nhưng không thể thay đổi kết cục. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là đưa sự thật ra ánh sáng và loại bỏ oán niệm của họ.”
Anh ta nói xong, dường như nhận ra tâm trạng của tôi, giơ tay vỗ vỗ đầu tôi: “Đặt mình ở vị trí người đứng xem là được rồi, nhân quả có đạo, không nên dễ dàng đồng tình với bất kỳ kẻ nào.”
Tôi gật đầu, hỏi anh ta kế tiếp nên làm gì.
Dựa theo câu chuyện hiện tại mà chúng tôi nhìn thấy thì oán niệm lưu lại trên thế giới này hẳn là mối hận của cả lớp đối với giáo viên.
Nói không chừng hung thủ chính là ác quỷ kia.
Chung Nhiên lắc đầu: “Nghe có vẻ ổn nhưng logic sai rồi.”
“Mục đích của chúng ta không phải là tìm ra kẻ giết người, mà là tìm ra sự thật của toàn bộ câu chuyện.”
“Nhưng sự thật không phải là…”
Tôi còn chưa dứt lời, bỗng nhìn thấy một bức ảnh trên bức tường vinh danh.
Trên đó có một cô gái giơ cúp, cặp mắt kia sáng ngời trong suốt, cười nhìn về phía ống kính.
“Lớp 2 năm 2, Lý Thanh Thanh.”
Tôi nhanh chóng lại gần, cẩn thận quan sát đôi mắt này.
“Đúng rồi! Là cô ta!”
“Cô ta chính là ác quỷ trong tủ!”
Tôi vội vàng kéo Chung Nhiên qua, vẻ mặt anh ta tỏ ra khó hiểu: “Chúng tôi đã kiểm tra thông tin của Lý Thanh Thanh. Cô ấy là con gái của giáo viên chủ nhiệm. Nửa năm trước khi vụ thảm án xảy ra thì cô ấy đã nghỉ học. Làm sao có thể biến thành ác quỷ?”