Hướng Về Ánh Dương

Chương 1


1.

Chạng vạng tối có một trận tuyết rất lớn.

Tôi bị bố đánh cho gần chết, máu phun ra như hoa mai nở trên tuyết.

Ông ta giơ búa lên, nói muốn chặt tay tôi.

Mà vợ mới Vương Phượng Phi ông ta vừa cưới lại mỉm cười chế giễu, đứng dựa vào khung cửa cắn hạt dưa.

Tôi trừng mắt, hung dữ nhìn ông ta rồi lớn tiếng nói: “Tôi chưa từng thấy nhẫn vàng gì đó, tôi không trộm!”

Bố tôi xông lên đá tôi, tôi bị đá lùi ra xa, nặng nề ngã xuống đống tuyết.

Tôi khép hờ mắt, trong cổ họng như có đờm, nhổ ra hay nuốt xuống cũng không được, cứ mắc kẹt ở giữa cổ họng khiến tôi thở dốc cũng tốn rất nhiều sức.

Bên tai là tiếng chửi rủa không ngừng và tiếng đóng cửa.

Tôi cảm thấy bản thân rất nhanh sẽ chết.

Vì tôi đã nhìn thấy mẹ mình.

Tôi khóc chạy về phía mẹ, lại phát hiện giữa tôi và mẹ là một bức tường trong suốt.

Tôi cầu xin bà mang tôi đi cùng.

Bà nghẹn ngào cho tôi chọn đi với mẹ hay ở lại với bà ngoại, đi theo bà ngoại tôi vẫn còn đường sống.
Sau đó tôi đã tỉnh dậy.

Cơ thể như đóng băng, một lúc lâu sau tôi mới cắn răng đứng dậy từ đống tuyết, lảo đảo bò ra ngoài.

Bầu trời từ tối như mực đã dần chuyển sang bình minh, chân tôi gần như mất cảm giác, chỉ máy móc nặng nề đi về phía trước.

Chỉ có bàn chân và ngón chân cái là còn cảm thấy đau nhức.

Một bác trai đánh xe lừa đi ngang qua người tôi, ông ấy nhìn tôi một cái rồi dừng xe lại.

“Đứa nhỏ này, sao bên miệng lại chảy máu thế?”

Tôi thở hổn hển, dùng tay áo lau vết máu: “Cháu không sao.”

“Lên đây đi, cháu đi đâu?” Ông ấy vỗ vị trí bên cạnh mình: “Bác đưa cháu đi một đoạn.

Tôi không khách sáo, lê lết hai ba bước lên xe.

Vì tôi thật sự quá mệt mỏi.

Ngồi xuống mới cảm thấy đói và lạnh, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đau.

“Nhóc, cháu ăn gì chưa?” Bác trai lấy bánh bao không nhân ủ trong người ra, chia cho tôi một cái.

Tôi ăn như hổ đói, cuối cùng mới cảm thấy thở được.

Bác trai họ Vương, ở cùng thôn với bà ngoại tôi.

Gần trưa, rốt cuộc tôi cũng gặp được bà ngoại mình.

2.

Mắt bà ngoại tôi không tốt, đi đường cũng không nhìn rõ, ông ngoại tôi đã qua đời từ sớm, bác cả cũng đã qua đời khi chỉ mười mấy tuổi.
Bây giờ mẹ tôi cũng đã mất.

Những người thân nhất của bà ngoại lần lượt bỏ bà mà đi, bây giờ bà chỉ còn mình tôi là người thân.

Đương nhiên, tôi cũng chỉ còn mình bà.

Bà cháu tôi ôm nhau gào khóc.

Ngay cả lúc bị bố đánh sắp chết tôi cũng không thấy uất ức như bây giờ.

Khóc đủ rồi, bà ngoại tôi dùng lòng bàn tay thô ráp nhưng ấm áp lau nước mắt cho tôi: “Về là tốt rồi, sau con ở cùng với bà ngoại.”

Thời gian trôi qua nửa tháng, bố tôi chưa từng đến tìm tôi.

Tôi giống như một con chó ông ta nuôi vậy, nói ném là ném.

Dù sao ông ta vẫn còn trẻ, kiểu gì cũng có thêm con.

Bà ngoại tuổi đã lớn, sức khỏe cũng không tốt.

Sau này tôi mới biết, thị giác của bà không tốt vì bà mắc bệnh tiểu đường.

Loại bệnh này cần phải uống thuốc lâu dài, nếu không sẽ càng ngày càng nặng.

Ngoài miệng bà luôn nói không sao rồi lại vội vàng nhờ vả để tôi có thể đi học trường trong thôn.

Trong lòng tôi biết, là vì không có tiền.

Một mình bà vốn đã khó khăn, bây giờ lại thêm một đứa ăn chùa như tôi nữa.

Tục ngữ có câu, con trai mới lớn ăn chết người già.

Bây giờ nhà tôi ăn cơm còn tốn nhiều sức lực như vậy thì lấy đâu ra tiền dư đi bệnh viện khám bệnh?

Tôi thương lượng với bà: “Bà ngoại, con không đi học, con muốn đi làm công kiếm tiền.”

Bà trừng mắt nói với tôi: “Con dám! Bà biết cho đứa nhỏ đi học là chính sách của nhà nước, không đi là phạm pháp! Hôm sau cảnh sát đến bắt con đi đấy!”

Tôi dở khóc dở cười, ngày khai giảng, bà chống gậy đi với tôi, tự mình đưa tôi vào lớp học.

Chủ nhiệm lớp tôi tên là Bạch Tuyết, cô ấy đeo một chiếc kính mắt, nhìn rất có học thức.

Khuôn mặt cô ấy tròn trịa, mày liễu mắt cong, lúc nói chuyện luôn nhỏ giọng thì thầm, vô cùng dịu dàng.

Tôi không có sách giáo khoa và văn phòng phẩm, cô ấy tự lấy tiền của mình ra mua cặp sách mới cho tôi, bên trong trang bị đủ sách vở và văn phòng phẩm.

Tôi cũng nói với cô ấy như đã nói với bà: “Cô ơi, cô không cần tốn nhiều công sức cho con như vậy đâu, con không muốn đi học, con bị bà bắt đi học thôi.”

“Con muốn ra ngoài làm công, kiếm tiền chữa bệnh cho bà ngoại.”

Cô giáo hỏi tôi: “Con muốn kiếm tiền như thế nào? Có kĩ năng gì để kiếm tiền?”

Khi đó tôi mới chỉ mười mấy tuổi, vừa đen vừa gầy.

Sau đó cô giáo nói tiếp: “Không thể vác đồ nặng, không có văn hóa, ông chủ nào sẽ thuê con?”

Cô ấy hỏi ngược lại tôi.
Cuối cùng cô ấy đưa tay ra chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm cho tôi: “Chờ con lớn rồi đi làm công cũng không muộn, nếu như trong nhà con gặp khó khăn, cô sẽ giúp con.”

Lúc cô giáo nói câu này, ánh mặt trời chiếu từ ngoài vào cửa sổ như dát một lớp vàng nhạt lên tóc cô ấy.

Tôi nheo mắt lại.

Có lẽ cô giáo không biết nhưng lúc cô cười lên rất giống mẹ tôi.

3.

Lớp tôi có một cô bé tên Dương Phán Phán, cô ấy còn thảm hơn cả tôi.

Tốt xấu gì tôi vẫn còn bà ngoại thương mình.

Bố mẹ cô ấy ly hôn, không ai muốn nuôi cô ấy, cô ấy cũng không có ông bà, bố mẹ ném cô ấy vào trường xong thì mặc kệ.

Cô Bạch giúp cô ấy xin tiền quyên góp trong thôn, mỗi tháng đưa cho cô ấy chút tiền làm tiền sinh hoạt.

Bình thường cô ấy ở văn phòng trường học với cô Bạch.

Có lẽ do không đủ dinh dưỡng nên cô ấy thấp hơn bạn bè trang lứa, nhìn rất gầy, giống như một cọng giá đỗ không phát triển được.

Những đứa trẻ xấu tính trong lớp bắt nạt cô ấy, nhét chuột chết và rắn chết vào trong gầm bàn cô ấy.
Sau đó nhìn khuôn mặt sợ hãi òa khóc của cô ấy mà cười lớn.

“Tiểu Đậu Nha, mày không có bố, không có mẹ, bình thường không được ăn miếng thịt nào đâu nhỉ? Chúng tao tặng mày thịt, sao mày còn khóc?”

Nói rồi chúng lại chuyển hướng sang tôi.

“Còn cả Lý Học Lệ nữa, cũng không có bố không có mẹ, hai đứa chúng mày ghép lại với nhau vừa thành một cặp ăn mày rách đấy.”

“Đúng đúng đúng, lúc đi vệ sinh tao thấy quần của Lý Học Lệ cộc hết cả rồi, ngay cả mông cũng sắp không che nổi nữa!”

“Thật hay giả vậy? Ha ha ha, tao muốn xem!”

Tôi lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài, tên nhóc thối tha dẫn đầu cũng âm thầm đi theo sau tôi, muốn tụt quần tôi xuống.

Đột nhiên tôi đá chân về phía sau một cái, đá trúng vào mặt nó.

Mũi nó không ngừng chảy máu nhưng vẫn chỉ huy đàn em của mình: “Đánh nó cho tao! Lấy quần của nó cho tao!”

Dương Phán Phán sợ tôi chịu thiệt nên liều mạng chạy đến can ngăn, tôi thừa nhận mình là một người hèn nhát, một chống lại nhiều người như vậy, tôi không có phần thắng.

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, bắt nạt có lần một sẽ có lần hai, sợ hãi nhận một lần thì cả đời này sẽ phải sợ hãi nhận thêm nhiều lần nữa.

Một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh như bố tôi còn không thể đánh chết tôi, tuyết đêm lớn như vậy cũng không thể đông cứng tôi thì sao tôi phải sợ mấy đứa nhãi này?
Cho nên tôi liều mình giống như không cần mạng nữa, hung hăng đấm đá với bọn chúng.
Cho đến khi Dương Phán Phán gọi chủ nhiệm lớp đến mấy người họ mới dừng tay.
Tôi bị đánh cho bầm dập, trong tay vẫn nắm chặt chân ghế.
Sau khi cô Bạch biết rõ chân tướng thì thở dài kéo tôi ra khỏi phòng học.

“Bọn họ nhiều người như vậy, em cố chấp không phải là chịu thiệt rồi sao? Lần sau nếu gặp chuyện này thì trực tiếp đi tìm cô, cô sẽ giúp em.”

Tôi nghiêm mặt nói: “Nhưng giáo viên sẽ chỉ phê bình họ, sẽ không đánh họ.”

“Đối với những người không có liêm sỉ, giảng đạo lí là chuyện vô dụng nhất, phải đánh thật mạnh thì họ mới không dám.”

Cô Bạch nghe xong vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, về phần tại sao thì tôi cũng không hiểu rõ.

Từ đó về sau, cô giáo càng quan tâm tôi hơn.

Dương Phán Phán học giỏi, cô giáo để chúng tôi ngồi cùng một chỗ, để Dương Phán Phán giúp tôi học tập.
Dương Phán Phán rất nghe lời cô giáo, ngày nào lên lớp tôi cũng mệt mỏi buồn ngủ, cô ấy dùng bút chì đâm tôi dưới gầm bàn.

Tôi trừng mắt với cô ấy cô ấy cũng không sợ.

Tôi thật sự hết cách: “Bà cố nội ơi, cậu muốn làm học sinh tốt tôi không ngăn cản, cậu có thể đừng kéo tôi theo có được không?”

Cô ấy nghiêm túc nói: “Không được, đây là nhiệm vụ cô Bạch giao cho tôi, cô ấy nói tôi phải giúp cậu học tập thật tốt.”

“Cô Bạch cô Bạch, cô ấy nói gì cậu cũng nghe sao? Cô ấy là mẹ cậu à?” Tôi tức giận làu bàu.

Vành mắt cô ấy lập tức đỏ lên, cô ấy ngượng ngùng xoắn áo: “Tôi may mắn như vậy thì tốt rồi.”

“Tôi đã sớm quên dáng vẻ của mẹ mình như thế nào rồi, không nói dối cậu, tôi nằm mơ cũng muốn có mẹ.”

Tôi nhìn đôi mắt hồng hồng của cô ấy, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.

Nhưng tôi là con trai, sao có thể khóc trước mặt một bé gái được?
Tôi nghiến răng, đẩy nước mắt quay ngược lại: “Tôi nhớ dáng vẻ của mẹ mình, nhưng cũng vô dụng, bà ấy đã chết rồi.”

“Không, chúng ta còn có cô Bạch, cô ấy còn tốt hơn mẹ ruột của tôi, tôi phải dùng thành tích tốt để báo đáp cô ấy.”

Cô ấy hít một hơi, nói nhỏ nhưng vô cùng kiên định.

“Lý Học Lệ, cậu cũng học cho tốt, cô Bạch nói cậu rất thông minh, tương lai lên đại học chúng ta có thể có thêm bạn nữa.”

“Cậu là người tốt, cậu là người đầu tiên bảo vệ tôi.”

Cô ấy cúi đầu nói nhỏ, sau đó lấy ra một cục kẹo rồi lặng lẽ đẩy sang chỗ tôi.

Kẹo sữa này chắc là cô ấy đã cất từ rất lâu, đã có dấu hiệu chảy nước, giấy gói kẹo và sữa đường dính vào với nhau, khó mà tách ta.

“Cái này cậu ăn tạm đi, sau này có công việc rồi tôi sẽ mua sữa đường đến cảm ơn cậu.”

Tôi hơi đỏ mặt, thật ra nếu như ngày đó bọn họ không trêu đến tôi thì chưa chắc tôi đã ra tay giúp đỡ.

Nhưng cô bé bị người thân vứt bỏ lại xem hành động của tôi là hành động xuất phát từ lòng tốt.

Từ đó về sau, tôi bắt đầu thật lòng bảo vệ Dương Phán Phán.
Đã ăn kẹo của cô ấy rồi thì phải làm việc chân thành.

Mấy thằng nhóc bữa trước đã ăn khổ từ chỗ tôi, biết tôi đánh nhau rồi sẽ không quan tâm đến sống chết nên không còn dám chọc tôi, Dương Phán Phán cũng tốt hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với cô ấy, thậm chí tôi còn có chút rung động, nếu như có thể cùng thi đại học với cô ấy, tiến vào phòng học rộng rãi ngập ánh sáng của đại học…

Dù chỉ là mơ mộng thôi cũng đã rất rất tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.