Hướng Về Ánh Dương

Chương 4


7.

Cô Bạch không còn, Dương Phán Phán cũng mất chỗ ở, tôi nói cô dọn đến nhà mình, cùng bà ngoại tôi chăm sóc lẫn nhau.
Chẳng mấy chốc cô sẽ tốt nghiệp cấp ba, tiền đại học không ít, tôi đang suy nghĩ làm thế nào để đổi một công việc có mức lương cao hơn.
Sau khi lên thành phố, tôi xin chủ quán cơm nghỉ việc, làm bảo vệ ca tối cho một quán bar.

Trừ việc này ra tôi còn có một mục đích khác, tôi muốn nghe ngóng tin tức của chồng cũ cô Bạch.

Điều kiện phá án trong thôn có hạn, người đàn ông kia mãi vẫn không sa lưới.

Buổi tối quán bar người đến người đi, nguồn tin tức rộng, nói không chừng sẽ có tin tức gì đó.

Dương Phán Phán thuận lợi đậu đại học, cô ấy gọi điện thoại nói muốn thi vào trường đại học ở chỗ tôi.

Tôi lên mạng tìm không ít tài liệu, biết điểm cô ấy có thể đến học ở một trường đại học tốt hơn ở thành phố.

Thế là tôi mắng cô ấy một trận, cô ấy tức giận hỏi tôi: “Lý Học Lệ, có phải cậu chán ghét tôi không?”

Trong lòng tôi mơ hồ đoán được suy nghĩ của cô ấy, sao tôi lại không biết chứ, mặc dù tôi là một người đàn ông cẩu thả, nhưng tôi không ngốc.

Nhưng tôi và cô ấy đã định sẵn sẽ không đi cùng đường với nhau.

Tôi cũng không thể để cô ấy biến thành người một đường với mình được.

Thế là tôi chuyển chủ đề: “Học phí tôi sẽ gửi đúng hạn cho cậu, cậu bớt nghĩ mấy thứ linh tinh đó đi, lên đại học cũng phải học tập cho tốt. Đúng rồi, tôi đã có bạn gái, lần sau cậu đến chúng tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Dương Phán Phán nghe xong ngẩn người, một lúc lâu sau cũng không nói gì, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng hít thở dồn dập.

Một lúc lâu sau, dường như cô ấy cười khẽ: “Lý Học Lệ, cậu vẫn tiêu chuẩn kép như vậy.”

Tôi hít sâu một hơi, cố ý để giọng mình trở nên nhẹ nhàng hơn: “Hai chúng ta không phải người cùng một đường, tiêu chuẩn đương nhiên không giống nhau.”

Tôi cũng không phải nói dối cô ấy, không lâu sau, tôi thật sự có bạn gái.

Kiều Dương Hân là người được tôi cứu.

Hôm đó cô ấy uống nhiều quá, đứng ở cửa sau quán bar hút thuốc.

Không biết là cô ấy uống say rồi hay là làm gì, còn chưa hút được hai hơi người cô ấy đã nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.

Cô ấy có mái tóc dài màu nâu đậm, bộ váy nhung màu hồng làm dáng người cô ấy càng hiện rõ hơn, làm nổi làn da trắng như tuyết của cô ấy, dưới chiếc váy ngắn ngủi là cảnh xuân tươi đẹp.

Mấy người đàn ông đi ngang qua đánh giá cô ấy không chút kiêng nể, dường như đang quan sát xem có ai đến tìm cô ấy không.

Quán bar có một đám người chuyên nghiệp chuyên “nhặt xác”.

Chuyên môn chọn những cô gái trẻ tuổi lại đơn độc để ra tay.

Thấy có hai người đàn ông không có ý tốt đi đến muốn đưa cô ấy đi.

Tôi trực tiếp đi về phía trước, cởi áo ra khoác lên người cô ấy.

Hai người đàn ông kia thấy đồng phục bảo vệ của tôi thì khinh bỉ mắng tôi một tiếng: “Cmn, tao khuyên mày bớt lo việc bao đồng đi.”

Tôi không để ý, cầm một tay của Kiều Dương Hân lên vòng qua cổ mình, đỡ cô ấy dậy.

Một người đàn ông trong đó đưa tay đánh tôi.

“Con mẹ nó mày không hiểu tiếng người phải không?”

Nửa khuôn mặt tôi lập tức sưng lên.

Một người đàn ông khác nắm lấy cánh tay tôi, sau đó đấm mạnh vào bụng tôi, tôi cũng cố gắng chống đỡ.

Không phải tôi sợ đánh không lại, mà tôi sợ mất việc.

May có một đồng nghiệp ra vứt rác, thấy tôi bị đánh thì nhanh chóng chạy lên ngăn.

Nhưng hai người đàn ông kia ỷ mình là khách, nhìn có vẻ như muốn đánh cả đồng nghiệp tôi.
Đúng lúc này Kiều Dương Hân tỉnh lại.

Cô ấy mơ màng mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt rồi mắng to một tiếng: “Con mẹ mày!”

Một giây sau, giày cao gót trực tiếp đạp mạnh về phía đũng quần người đàn ông kia, tôi nhìn mà cũng cảm thấy đau.

Người đàn ông kia lập tức quỳ xuống, người còn lại muốn đánh cô ấy, lúc này đồng nghiệp kia của tôi thấy rõ khuôn mặt Kiều Dương Hân, cũng gọi tên cô ấy.

Người đàn ông kia sững người.

“Kiều Dương Hân?” Anh ta lặp lại, vẻ mặt trở nên vô cùng sợ hãi, nhanh chóng đỡ người bạn đang đau trứng của mình lên rồi bỏ chạy.

8.

Lúc này tôi mới biết, Kiều Dương Hân là con gái Kiều Đại.

Nửa số quán bar trên con phố này là của ông ấy.

Kiều Dương Hân đã về phòng VIP, cô ấy nhìn tôi.

“Sao mặt anh sưng vậy? Bị hai tên khốn kia đánh sao?”

Tôi gật đầu.

“Sao anh không đánh lại?”

“Sợ mất việc. Công ty có quy định, cho dù là nguyên nhân nào cũng không thể đánh khách hàng.”

Cô ấy đột nhiên châm một điếu thuốc: “Tiền lương của anh một tháng bao nhiêu?”

“Năm ngàn.” Tôi thành thật trả lời.

“Ít như vậy?” Vẻ mặt cô ấy vô cùng khoa trương: “Chỉ năm ngàn tệ mà yêu cầu không được đánh trả? Đm.”

“Biết đánh nhau không?”

Khi nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, cô ấy phủi khói bụi rồi đứng lên: “Nhìn anh có vẻ đánh ổn, đến làm lái xe cho tôi đi, tôi cho anh tiền lương gấp năm, sau này ai dám đánh anh thì anh đánh chết người đó cho tôi.”

Gấp năm lần chính là một tháng hai vạn năm. Nói thật, tôi có nằm mơ cũng không dám mơ đến số tiền lớn như vậy.
Ai không đồng ý là đồ ngu.

Kiều Dương Hân có tiền, ông bố Kiều Đại của cô ấy cũng là lăn lộn mà đi lên, không có văn bằng gì, bố cô ấy đưa cô ấy ra nước ngoài học đại học mạ vàng, cũng chỉ vì muốn có thêm tấm bằng.
Cô ấy không cần đi làm, cuộc sống hàng ngày chính là yêu đương và vui chơi giải trí.

Về phần vì sao một mình cô ấy lại uống nhiều như vậy, là vì bạn trai cô ấy ăn uống bằng tiền của cô ấy nhưng lại đá cô ấy.

Không thể không nói, chị gái này có hơi não yêu đương.

Rõ ràng đối phương đã vượt quá giới hạn nhưng kết quả chỉ có một mình bản thân ngồi uống rượu giải sầu?

Ít nhất cũng phải tổn thương lẫn nhau một chút chứ.

Thế là tôi đưa Kiều Dương Hân tìm đến tận cửa nhà anh ta, đứng trước mặt cô ấy đánh cho người bạn trai chỉ biết bám váy kia một trận.

Người đàn ông kia môi hồng răng trắng, đúng chuẩn tiểu nãi cẩu, đúng là lớn lên có vẻ ngoài đẹp trai, không trách cô ấy bị mờ mắt.

Thái độ của tên nhóc này rất kém, chửi bới và chơi xấu tôi rất nhiều, mắng Kiều Hân Dương chỉ là con gái của một đại gia không có thực lực, anh ta đã leo lên được một phú bà có tài nguyên, có thể giúp anh ta trở thành minh tinh.

Tôi cũng không khách sáo, mấy đấm đã khiến anh ta nằm rạp.

“Mồm miệng sạch sẽ chút, có tin tôi đánh anh gãy mũi giả luôn không?”

“Tôi đây cũng muốn xem xem một người có mũi hướng lên trời làm minh tinh như thế nào?”

Chó săn nhỏ bị tôi đánh cho sợ mềm nhũn người, dưới yêu cầu của tôi, anh ta nước mắt nước mũi quỳ xuống xin lỗi Kiều Dương Hân.

Dáng vẻ sợ hãi kia khiến tôi mất đi hứng thú tiếp tục ra tay.

Sau đó Kiều Dương Hân mời tôi uống rượu, tôi tốt bụng khuyên cô ấy, tìm bạn trai không thể chỉ nhìn mặt, ít nhất cũng phải tìm người nào là đàn ông đích thực.

Cô ấy trừng mắt với tôi: “Hừ, sao lời này của anh giống hệt của bố tôi vậy?”

Trong cơn say, cô ấy vừa đỏ mặt vừa lòng vòng hỏi tôi: “Anh đánh bạn trai tôi chạy rồi, anh nói xem, bây giờ làm sao đây.”

Câu nói này của cô ấy khiến tôi ngây người.

Tôi thử thăm dò: “Hay là cô trừ tiền lương của tôi?”

Cũng không thể vì tôi tốt bụng giúp cô ấy xả giận mà bị đuổi việc được.

Không ngờ cô ấy hít một hơi rồi dựa đầu lên vai tôi: “Tôi thấy anh cũng không tệ, hay là anh đừng làm tài xế của tôi nữa, làm bạn trai tôi đi.”

Cũng may là cô nói, tôi thầm thở dài trong lòng một hơi.

Tôi căn bản không biết lái xe nhưng lại không dám nói với cô ấy, sợ bát cơm vàng còn chưa đến miệng lại bay.

Tôi cứ như vậy mơ mơ hồ hồ ở bên cạnh Kiều Dương Hân.

Cô ấy đưa tôi đi học lái, lại sắp xếp cho tôi làm việc dưới tay bố cô ấy.

Từ đầu là chân sai vặt, tiếp đó là lái xe, sau này tôi cứu Kiều Dương Hân, còn ra mặt giúp cô ấy, những chuyện này bị Kiều Đại biết, ông ấy mời tôi ăn cơm, còn tặng tôi bình rượu.

Ông ấy nói: “Anh hùng không hỏi xuất thân, tôi thấy tên nhóc cậu cũng không tệ, khá giống tôi thời còn trẻ.”

“Có trách nhiệm, gặp chuyện dũng cảm đảm đương, không tệ, là đàn ông chân chính.”

Ông ấy quay đầu nói với Kiều Dương Hân: “Hiếm khi nào ánh mắt con tốt thế này, tên nhóc này mạnh hơn đám tiểu bạch kiểm ngày trước của con.”

Tôi cảm thấy Kiều Dương Hân không có quá nhiều tình cảm với tôi, nhưng vẻ mặt cô ấy lúc đó thật sự rất vui.

Kiều Đại có nhiều sản nghiệp xám, ngoài quán bar hộp đêm ra thì còn có máy sòng bạc ngầm.

Tôi liều mạng làm việc, đánh đấm như không cần mạng.

Kiều Đại càng ngày càng tin tưởng tôi, sau đó ông ấy dứt khoát giao mấy nơi trong đó cho tôi quản lý.

Cứ như vậy, tôi trở thành “anh Lý” trong lời người khác, túi tiền cũng ngày càng căng.

Đêm hôm đó, trận tuyết đầu tiên trong mùa đông rơi.

Sau bữa tối, khách nhiều hơn, tôi theo thường lệ đi dạo một vòng.

Cách đó không xa, một người đàn ông bị nhấn xuống mặt đất, ông ta đang bị một đám đàn em của tôi đánh.

Hình như đã lâu rồi ông ta chưa gội đầu, đầu tóc rối như ổ gà, lưng còng còng, nhìn tuổi cũng không nhỏ.

Tôi đi qua hỏi đã xảy ra chuyện gì, đàn em nói người đàn ông này ngày trước nợ tiền không trả, lần này đến cá cược lại thua.

Không ngờ người kia nghe giọng tôi xong ngẩng đầu lên gọi tên tôi: “Học Lệ, con là Học Lệ sao? Bố là bố con đây!”

Đàn em bên cạnh tức giận đá ông ta một cái: “Tao cmn là ông mày đấy!”

Tôi lại gần nhìn, không ngờ lại là bố tôi thật.

Ông ta như gặp được cứu tinh, lăn trên mặt đất rồi ôm lấy bắp chân tôi.

Tôi im lặng một lúc rồi hỏi ông ta, rốt cuộc Vương Phượng Phi có sinh được con trai cho ông ta không.

Ông ta ngẩn người, lập tức cúi đầu: “Đừng nói nữa, sinh hai lần đều là con gái, lần thứ ba vẫn là con gái, lúc phá thai xuất huyết quá nhiều nên phải cắt tử cung.”

Nói xong, ông ta lại nắm chặt lấy tay áo tôi: “Học Lệ, con là cháu trai duy nhất của nhà họ Lý, con trai, con tha thứ cho bố, trước đó bố không nên nghe Vương Phượng Phi nói nhảm!”

“Bố nghe người trong thôn nói con đến đây.”

“Con trai, con tin bố, bố cố ý đến tìm con!”

Tôi nghe xong, không giấu nổi nụ cười.

Nếu như không phải gặp nhau trong tình cảnh này thì thiếu chút nữa tôi tin rồi.

“Lý Đại Vượng, ông đấy, đời này ông không có số có con trai đâu.”

Tôi cúi người, vỗ nhẹ lên mặt ông ta: “Biết sao không?”

“Vì loại người như ông không xứng đáng có người nối dõi.”

Nói xong tôi tự mình giao việc cho đàn em: “Nợ tiền không trả, nên làm thế nào thì làm thế đó, quy củ mọi người đều biết rồi.”

Lý Đại Vượng nghe xong, khuôn mặt lập tức biến thành màu gan heo, ông ta nghiến răng nghiến lợi mắng tôi: “Tao là bố mày, công sinh dưỡng còn không bằng mấy đồng tiền bẩn này của mày sao? Lăn lộn mà lại không biết đạo lý, mày dạy đàn em như vậy sao?”

Mấy đàn em nhìn nhau, không ai dám ra tay.

“Ừm, cũng coi như ông biết nói một câu tiếng người.” Tôi vẫy tay với đàn em:

“Tra thử xem ông ta thiếu bao nhiêu?”

Đàn em thấp giọng trả lời: “Năm vạn.”

Tôi gật đầu: “Tiền này xem như tôi trả, trừ vào của tôi đi.”

Lý Đại Vượng lưu loát bò dậy, ông ta vỗ bụi bẩn trên người, lập tức cười cười.

“Xem như mày biết điều.”

“Lần sau ông đây lại đến chơi, thua thì tính cho nó.”

Nói xong ông ta nghênh ngang xoay người muốn rời đi.

Tôi duỗi chân ra chặn ngang cửa ngăn ông ta lại.

“Nợ ông tôi trả, bây giờ tính đến chuyện ông nợ tôi đi.”

Tôi cười nhìn khuôn mặt xám như tro của ông ta: “Ông cho là tôi không biết mẹ tôi chết như thế nào sao?”

Tôi nghiêm mặt nói với đám đàn em của mình: “Ra ngoài lăn lộn coi trọng nhất là tình thân, kẻ thù giết mẹ nên xử lý như thế nào?”

Mấy tên đàn em vây ông ta lại: “Anh Lý, chúng em biết nên làm thế nào.”

Tôi hài lòng gật đầu, lại tiếp tục dặn dò: “Còn nữa, đừng làm bẩn chỗ của chúng ta, xong việc thì nhớ ném ra ngoài.”

Chưa đi được hai bước tôi đã nghe tiếng kêu thảm thiết của Lý Đại Vượng ở phía sau.

Trong đầu lại nhớ đến ngày tuyết lớn của mười mấy năm trước.

Lý Đại Vượng và Vương Phượng Phi cùng thôn mắt đi mày lại, ngầm qua lại với nhau.

Bả vai trần trụi của Vương Phượng Phi lộ ra khỏi chăn, đầu ngón tay vân vê trên ngực Lý Đại Vượng: “Đại Vượng, anh còn trẻ trung khỏe mạnh, đừng để bà già nửa chết nửa sống ở nhà khiến bản thân mệt mỏi.”

Đêm đó, Lý Đại Vượng cầm gối đặt lên mặt người mẹ bệnh nặng không có sức kia của tôi.

Mất mẹ, tôi bị người đàn ông này đánh cho thoi thóp rồi ném vào tuyết để tự sinh tự diệt.

Trước đó tôi có về thôn tìm ông ta mấy lần.

Chỉ là ngôi nhà từng ở kia đã sớm trở nên xập xệ, ngói trên nóc nhà không còn đầy đủ, khắp nơi đều là cỏ hoang, đâu còn bóng dáng của đôi gian phu dâm phụ kia?
Ai ngờ khi tôi đang miệt mài tìm kiếm con mồi, con mồi đã tự chạy đến trước mắt tôi.

Tôi nhịn không được mà bật cười, đúng là ông trời có mắt, cuộc đời đối xử với tôi không có tệ, nó đúng là đang chỉ dẫn cho tôi từng bước hoàn thành mục đích của mình.

Những người tốt với tôi dần rời đi, những người đã từng khiến tôi tổn thương dựa vào đâu mà có thể sống tốt?

Sự hận thù của tôi từ ngày đó cho đến bây giờ chưa từng dừng lại, tôi sẽ không bỏ qua cho ai, một người cũng không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.