Hướng Về Ánh Dương

Chương 5


9.

Dương Phán Phán nhanh chóng tốt nghiệp.

Tôi hỏi cô có ý muốn ra nước ngoài học chuyên sâu không, muốn đi nước nào, học trường nào, tùy cô chọn, tiền học tiền sinh hoạt không thành vấn đề.

Cô nói: “Thật ra ở trong nước cũng rất tốt.”

Cô do dự một lát rồi nói tiếp: “Đã nhiều năm không gặp, tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày, tôi muốn đi thăm cậu và bà ngoại.”

Ngày Dương Phán Phán đến, tôi đưa cô đến viện dưỡng lão thăm bà ngoại.

Cô cao lên khá nhiều, khuôn mặt nhỏ gầy ngày trước giờ cũng đã đầy đặn hơn, cô không còn là Tiểu Đậu Nha không phát dục được trong quá khứ nữa.

Bây giờ bà ngoại tôi đã mắc bệnh đãng trí của người già, trừ tôi ra bà đã không phân biệt được ai với ai nữa.

Bà cho rằng tất cả các cô gái đều là Phán Phán, bao gồm cả Kiều Dương Hâm.

Câu bà hay nói với Kiều Dương Hân nhất là: “Phán Phán, mùi trên người con nồng quá, bà ngửi mà đau cả đầu.”

Kiều Dương Hân tức giận trợn mắt, tôi cũng nghi ngờ bà cố ý.

Nhưng khi Dương Phán Phán thật đến, bà vẫn không nhận ra như cũ.

Hóa ra trong trí nhớ của bà chỉ có tên của cô gái đã luôn làm bạn và chăm sóc bà mà thôi.

Bà vẫn cười như ngày trước, vừa nắm tay Dương Phán Phán vừa vuốt ve: “Phán Phán đến rồi, bây giờ tốt này, không có mùi thơm nhức mũi, nhìn cũng mập hơn rồi, mập hơn thì tốt, con gái gầy quá không đẹp.”

“Lần trước con đến không phải nói muốn kết hôn với Học Lệ nhà bà sao? Sao lần này đến lại nói muốn đi học nghiên cứu sinh gì đó rồi?”

Dương Phán Phán cũng nhiệt tình đáp lại bà ngoại, chỉ là trong nụ cười có thêm sự xấu hổ.

Lúc chúng tôi ra khỏi viện dưỡng lão trời cũng đã gần tối, tôi nên đi làm việc rồi.

Không ngờ Kiều Dương Hân lại tự mình đến đón tôi.

Cô ấy nhìn Dương Phán Phán từ trên xuống dưới, không chút khách sáo hỏi: “Cô chính là em gái đến từ nông thôn của Học Lệ sao?”

“Muốn đi đâu học cũng được, Học Lệ nói tạo điều kiện cho cô, chúng tôi cung cấp được, nhưng ngoài học ra, tôi khuyên cô nên sớm chết tâm đi.”

Tôi nhìn Kiều Dương Hân.

Khóe miệng của cô ấy cứng ngắc.

Mà sắc mặt Dương Phán Phán cũng tái nhợt.

Tôi đưa Phán Phán đến tận cửa phòng khách sạn, lúc sắp đi, cô hỏi tôi: “Đây chính là cuộc sống cậu muốn?”

Tôi không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết im lặng nhìn cô.

Cô nhìn tôi, trong mắt như có ánh lửa rực rỡ.

“Lý Học Lệ, tôi có thể đưa cậu đi cùng.”

“Nếu như tôi ra nước ngoài du học, cậu có đồng ý đi cùng với tôi không?”

Câu nói này bị Kiều Dương Hân vừa lên đến nơi nghe được.

Cô ấy lao về phía chúng tôi, nhìn tôi một cái, bàn tay đang nâng lên cũng hạ xuống.

Cô ấy khoanh tay trước ngực, dựa vào tường cười.

“Có một số người đúng là không biết bản thân mình ở đâu, trên đầu có vết sẹo lớn như con rết cũng không biết xấu hổ mà đi đào chân tường nhà người khác, cho dù trong nhà không có gương thì cũng không biết đường mà nhìn nước tiểu mà xem sao?”

Tôi kéo cô ấy ra ngoài.

“Kiều Dương Hân, cô phát điên cái gì?”

Cô ấy giãy dụa, thuận tay tát tôi một cái.

“Cmn không phải anh nói với tôi cô ta là em gái anh sao? Sao? Em gái muốn làm chị dâu à?”

“Đừng cho rằng tôi không biết cô ta có tình cảm với anh, đừng cho rằng tôi không biết anh lợi dụng quan hệ nhà họ Kiều để điều tra cái gì!”

Cô ấy lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu rồi ném vào mặt tôi.

Tôi nhặt lên nhìn, trên ảnh là một khuôn mặt quen thuộc.

Chồng trước của cô Bạch.

10.

Đúng, điểm tốt khi làm việc ở nhà họ Kiều chính là tìm người dễ dàng hơn.

Nhất là loại cặn bã thích đánh bài này.

Tôi nhìn chằm chằm thông tin trên giấy mà im lặng.

Người này đã thay đổi bề ngoài, còn đổi cả tên mới, Từ Lượng.

Khuôn mặt kia không biết là già hay do động chạm dao kéo, tôi luôn cảm thấy anh ta không như ngày trước.

Vận may chó má của anh ta không tệ, dựa vào đánh bạc mà thắng mấy trận lớn, bây giờ cũng có chút thành tựu ở thành phố này.

Không phải là người tôi có thể tùy ý đụng vào.

Nhưng tôi tìm anh ta nhiều năm như vậy, sao có chuyện buông tay được.

Ngày Dương Phán Phán đi, tôi đưa cô đến sân bay.

Tôi nói với cô: “Thật xin lỗi.”

Cô lắc đầu: “Ngày trước cô Bạch luôn nói cậu thông minh, sau này chúng ta học cùng đại học, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Nhưng bây giờ chúng ta đã trưởng thành, đã không cần ai chăm sóc.”

“Cảm ơn cậu, anh Học Lệ.” Cô nói, kín đáo đưa cho tôi một tấm thẻ: “Đây là toàn bộ tiền lương làm thêm mấy năm nay của tôi, mặc dù không đủ nhưng tôi trả cậu trước, phần còn lại đợi tôi có việc rồi sẽ trả cậu từ từ.”

“Về phần học phí nghiên cứu sinh, cậu không cần quan tâm, tôi có học bổng toàn phần, tiền sinh hoạt tôi cũng có thể tự mình kiếm được.”

Cô cười đóng cửa xe lại: “Lý Học Lệ, hẹn gặp lại.”

Tôi rất muốn đuổi theo cô, rất muốn nói với cô rằng câu cô Bạch nói ngày trước là thật, vết sẹo đó không hề ảnh hưởng gì đến bề ngoài của cô.

Nhưng chúng tôi đã sớm bị ngăn cách bởi một bức tường, khoảng cách giữa chúng tôi rất xa, hơn nữa thế giới của chúng tôi khác nhau, không thể hòa hợp được.

Tôi vẫn còn nhớ rõ buổi chiều mùa hè nóng bức đó, cô một mình đến tiễn tôi, còn lén lút đưa cho tôi một con gà quay rất nhanh.

Đó là lần đầu tiên tôi ăn gà quay, cũng là thứ ngon nhất tôi được ăn trong đời.

Cuối cùng tôi chỉ thở dài, dừng xe trước một nhà hàng xa hoa.

Đây chính là quán mà Từ Lượng thường xuyên đến.

Tôi ngồi chờ mấy tiếng, cuối cùng cũng chờ được Từ Lượng cơm nước no nê ôm hai em gái ra.

Một em gái cầm chìa khóa mở cửa xe, người còn lại ôm eo anh ta, hai người ở trên đường trêu chọc nhau.

Tôi sửa sang quần áo, xuống xe đi về phía họ.

“Tổng giám đốc Từ, trùng hợp quá, ở chỗ này mà cũng gặp được anh, anh cũng đến đây uống sao?”

Tôi quen thuộc chào hỏi anh ta, anh ta hoang mang nhìn tôi một lúc, dường như không nhớ ra được tôi là ai.

Tôi cười: “Chao ôi, tổng giám đốc Từ, anh đúng là quý nhân hay quên.”

“Vậy anh có còn nhớ rõ Bạch Tuyết không?”

Tôi vừa nói vừa thò tay vào bên hông rút dao ra.

Khuôn mặt anh ta bắt đầu vặn vẹo, một tay kéo cô gái bên người đẩy về phía tôi, mình thì nhanh chân chạy đi.

Tôi dồn anh ta vào một con ngõ nhỏ, không ngờ anh ta lại khá linh hoạt, ỷ vào việc hiện tại đang tối mà trốn vào một góc, sau đó lao ra hích tôi sang một bên.

Tôi đuổi theo phía sau, nếu như đã làm thì nhất định không thể chừa cho anh ta con đường sống được.

Anh ta không ngừng chạy ra đường lớn.
Đúng lúc này tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao quen thuộc trực tiếp đâm anh ta bay ra xa.

11.

Người lái xe là Kiều Dương Hân đang run rẩy.

Tôi không biết rốt cuộc là cô ấy cố ý hay đây là chuyện ngoài ý muốn.

Từ Lượng đi đâm bay rất xa, lúc này đã hoàn toàn bất động.

Kiều Dương Hân run rẩy châm thuốc, quay đầu nhìn về phía tôi, còn chưa nói gì nước mắt đã chảy ra.

Sau đó cô ấy nói với tôi, cô ấy cho rằng tôi sẽ đi cùng với Dương Phán Phán.

Cô ấy trốn ở chỗ không xa với cổng kiểm tra an ninh, vẫn luôn nhìn theo chúng tôi.

Trước đây không lâu cô ấy mới biết tôi vẫn luôn lợi dụng quan hệ của nhà họ Kiều để tìm Từ Lượng.

Cũng vì vậy mà cô ấy mới biết những việc tôi đã trải qua.

“Lý Học Lệ, tôi vẫn cảm thấy chúng ta là người chung đường, chúng ta cùng bên nhau là cách tốt nhất.”

“Nhà tôi chỉ có một mình tôi, tương lai không thể tự xử lí được tài sản của bố, tôi và bố tôi đều cảm thấy anh hợp với con đường này. Nhưng sau này tôi mới phát hiện, anh căn bản mẹ nó không muốn đi đường này.”

“Bố tôi lập nghiệp không dễ dàng, tôi không thể để việc làm ăn của bố tôi hỏng vì mắt nhìn người của tôi được.”

Cô ấy hút xong điếu thuốc, nói với tôi: “Trước kia anh giúp tôi một lần, tôi không thích nợ ai gì cả.”

“Lần này thù của anh cũng đã được báo, anh đi đi, bây giờ anh đi tìm cô ấy vẫn kịp.”

Tôi lắc đầu, đưa tay kéo cô ấy ra ngoài, ném di động cho cô ấy: “Báo cảnh sát đi, hôm nay người lái xe là tôi.”

“Kiều Dương Hân, thật xin lỗi.”

“Một người thối nát như tôi không đáng để cô làm vậy.”

Dường như tôi đã trở thành người thối nát mà mọi người nói.

Tôi thay Kiều Dương Hân lấy túi ra.

Trước khi ngồi vào ghế, tôi chia tay với cô ấy.

“Lần sau tìm người yêu vẫn nên nghe lời bố cô, cho dù bố cô có sai thì ánh mắt vẫn tốt hơn cô nhiều.”

Cô ấy khóc như đứa ngốc vậy.

12.

Một buổi chiều ngày nào đó, giám ngục thông báo có người đến thăm tôi.

Là Dương Phán Phán.

Tôi còn tưởng rằng cô đi nước ngoài.

Tôi và cô cầm điện thoại lên, cùng nhau nói chuyện qua tấm pha lê dày cộp.

Cô nói với tôi, cô thường xuyên đi thăm bà ngoại.

Bà ngoại vẫn nhắc đến tôi, hỏi tôi sao vẫn chưa quay về kết hôn với Phán Phán.

Tôi cười, cô cũng cười theo.

Cô nói: “Tôi vẫn mềm lòng nên đã đồng ý với bà thay cậu.”

“Thật ra từ rất nhiều năm trước, tôi đã yên lặng đồng ý trong lòng một lần.”

“Tôi sắp tốt nghiệp thạc sĩ, công việc cũng đã gần như ổn định.”

Tôi nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, trong lòng nửa vui nửa chua xót.

Tấm kính sáng chói này lại lần nữa chia chúng tôi ra hai thế giới.

Chỉ là con đường lần này do chính tôi chọn.

Tôi từng nghĩ rằng bản thân sẽ không hối hận, nhưng bây giờ, nhìn thế giới rộng rãi bừng sáng bên ngoài, trong ngực dường như có thứ gì vụn vỡ.

Tôi không dấu vết lau nước mắt ở khóe mắt, xấu hổ cười: “Chúc mừng cậu, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.”

Cô nghiêm túc nhìn tôi nói: “Lý Học Lệ, trong lòng tôi cậu vẫn luôn là người tốt, có tình có nghĩa, cô Bạch cũng nói như vậy.”

“Đừng quên, cậu còn nợ tôi gà quay và kẹo đó.”

Cô vẫn nói liên miên như thường ngày, tay vén tóc cắt ngang trán lên, để lộ vết sẹo trên trán.

“Câu nói đó là cậu nói trước mặt cô Bạch đó, không thể nói là không tính được.”

“Tôi chờ cậu.”

[Hết]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.