5
Cô nương này tên là Mộ Mộc, người như tên, vô cùng ôn nhu, có vẻ như là một tiểu thư khuê các, lớn hơn ta hai tuổi, hỏi ra mới biết thì ra là gia cảnh sa sút, phụ thân bệnh nặng, bất đắc dĩ phải bán mình vào thanh lâu.
Ta trong lòng vừa thương tiếc vừa cảm khái, đúng là sinh không đúng thời.
Ta đang nói chuyện rất vui vẻ với nàng, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng nói ngọt ngào của Tô Vi Lan: “Tỷ tỷ, là Lan nhi.”
Tô Vi Lan hết giận rồi sao? Ta có chút nghi hoặc, vẫn đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Tô Vi Lan mặt mày tươi cười, nói: “Tỷ tỷ, chuyện sáng nay là lỗi của Lan nhi, Lan nhi không nên tranh giành với tỷ tỷ, đây là son phấn Lan nhi mua trên phố, cố ý đến tặng tỷ tỷ để tạ lỗi.”
“Muội muội nói gì vậy, giữa chúng ta đâu có xa lạ như vậy.” Ta nhướng mày, nhận lấy son phấn, Tô Vi Lan tốt bụng như vậy sao? Đúng là mặt trời mọc đằng tây.
Tô Vi Lan thuận thế nhìn vào phòng, thấy Mộ Mộc nhưng cũng không nói nhiều: “Đã có khách ở đây, muội muội cũng không quấy rầy nữa, tỷ tỷ nhớ dùng son phấn này, là muội muội xếp hàng rất lâu mới mua được đấy!”
Tô Vi Lan bĩu môi kéo ta làm nũng một hồi mới chịu đi, trong lời nói bóng gió bảo ta dùng son phấn này.
Ta cầm lấy đồ, hộp son phấn này bên ngoài nhỏ nhắn tinh xảo, quả thực rất đẹp.
“Xem ra quan hệ của hai tỷ muội các ngươi rất tốt.” Mộ Mộc nhẹ che môi, trêu chọc nói.
Ta cười lắc đầu, mở son phấn ra, một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, xem ra Tô Vi Lan thực sự đã bỏ không ít công sức.
Mộ Mộc cũng ngửi thấy mùi hương khác thường này, xin ta xem son phấn, nói: “Có thể cho ta xem một chút không, ta biết chút về hương đạo, mùi hương này có vẻ như có pha trộn thứ gì đó vào.”
Ta vội đưa son phấn cho nàng, nàng đưa lên mũi ngửi ngửi, lại nghiền nát một chút xoa trên ngón tay, không lâu sau, sắc mặt đại biến, nhìn ta có chút khó mở lời: “Thanh Ca, cái này… bên trong có rất nhiều phấn hoa trà mi, dùng nhẹ thì dị ứng mẩn đỏ, nặng thì chảy mủ hủy dung…”
Không ngờ muội muội này của ta lại ngu ngốc đến mức không tự biết, nhanh như vậy đã không nhịn được muốn hủy ta, lòng ta bị một luồng hàn ý bao trùm.
Mộ Mộc lo lắng nhìn ta, nhỏ giọng an ủi ta vài câu, vừa lúc đó tú bà dẫn người đến kiểm tra phòng, nếu không có người trong phòng, sẽ phải chịu đòn, bất đắc dĩ, Mộ Mộc đứng dậy cáo từ ta.
Ta cảm ơn Mộ Mộc, sau khi nàng đi, ta không chút biểu lộ gì cất son phấn đi.
Hương liệu tốt như vậy, đương nhiên phải tự tay bôi lên mặt muội muội tốt của ta sau này.
6
Thoáng chốc đã qua một tháng, Tô Vi Lan ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này của ta, ánh mắt ngày một thất vọng, thậm chí ngay cả việc luyện tập đàn cũng không chịu bỏ công sức, khiến chúng ta tụt lại rất nhiều.
Mỗi lần đều bị tú bà phạt không được ăn cơm tối, nàng ấm ức nhưng lại không dám nói nhiều.
Nhưng dần dần, Tô Vi Lan lại bắt đầu có vẻ không sợ hãi, thậm chí dám cãi lại tú bà, trong ngoài đắc tội không ít người, có vẻ như không sợ trời không sợ đất.
Ta thấy nàng có vẻ khác thường nên đặc biệt để tâm.
“Tỷ tỷ, mấy hôm nay Lan nhi thực sự không khỏe, phiền tỷ tỷ đến phòng ta pha một tách trà thơm.”
Một hôm, nàng thay đổi vẻ nhu nhược ngoan ngoãn thường ngày trước mặt ta, vênh mặt gọi ta đến phòng nàng pha trà.
Ta có chút nghi hoặc, ánh mắt liếc thấy dải lưng của nam tử trên giá treo, kiểu dáng hoa văn đó hẳn là của hoàng thất, một tia hiểu biết hiện lên trong lòng.
Hóa ra là vụng trộm leo lên cành cao, muốn biến thành phượng hoàng.
Ta pha cho nàng mấy ấm trà thơm, đứng đó cho đến khi ta có chút hoa mắt chóng mặt, nàng nhìn ta, khinh thường nói: “Tỷ tỷ, nói thật, người chiến thắng trong cuộc thi hoa khôi nhất định là ta, với tư chất của tỷ tỷ, chỉ có thể dùng để làm ấm giường cho người khác.”
Nàng dừng lại một chút, đứng dậy đi đến trước mặt ta, hai con mắt nhìn ta chằm chằm: “Tỷ tỷ, khuyên tỷ sau này nên đối xử tốt với Lan nhi một chút, nếu không thì không biết kết cục của tỷ sẽ ra sao đâu!”
Ta nhìn vẻ điên cuồng đó, dần dần chồng lên khuôn mặt của nàng ta kiếp trước, trong lòng càng thêm ghê tởm.
Ra khỏi cửa, ta đứng trong bóng tối không lâu, liền thấy một nam tử dáng người cao ráo lén lút đi vào, trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng thở dốc rên rỉ, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Xem ra, hẳn là lục hoàng tử, kiếp trước, lục hoàng tử tuy có dung mạo đẹp đẽ nhưng lại là nhân vật phong lưu nhất kinh thành, trong phủ thê thiếp thành đàn.
Chẳng lẽ kiếp trước nàng ta cũng sớm câu kết với lục hoàng tử như vậy sao?
7
Vài ngày tiếp theo, Tô Vi Lan rất oai phong, đi lại không còn e thẹn như trước, tú bà còn phá lệ cho nàng hai nha hoàn, khiến các tỷ muội khác bàn tán xôn xao.
Gần đây, ban ngày nàng cũng không ở trong lâu, hình như được người mời đến thuyền làm thơ ngâm rượu, cả ngày không thấy bóng dáng.
Như vậy cũng tốt, ta có nhiều thời gian hơn để làm việc của mình.
Thời gian rảnh rỗi, ta cùng Mộ Mộc ở trong phòng nghiên cứu hương đạo, ta không khỏi cảm thán kỹ thuật chế hương của Mộ Mộc thật lợi hại, đủ loại bột trong tay nàng có thể biến thành các loại hương liệu có công dụng khác nhau.
Bình thường, ta cũng sẽ cùng các tỷ muội khác đến phòng đàn phòng múa luyện thêm, kiếp trước, ta đã bỏ lỡ quá nhiều, kiếp này làm lại, tuy vẫn ở thanh lâu nhưng ta vẫn vô cùng trân trọng cơ hội học tập.
Thời gian cứ như chim hồng bay qua tuyết.
Chỉ hơn một năm, ta đã học cầm kỳ ca múa, thi thư tranh chữ đến một trình độ nhất định.
Tuy không thể nói là tinh thông mọi thứ nhưng cái gì cũng có thể làm được, đặc biệt là một tay đàn cổ cầm, đàn đến xuất thần nhập hóa, mỗi lần tú bà nhìn thấy ta đều cười đến nói không nên lời.
Ai cũng không muốn sống cuộc sống hạng hai, hầu như mỗi người đều liều mạng học đủ loại kỹ nghệ, tranh thủ đạt được thành tích tốt trong cuộc thi hoa khôi.
Một hôm, ta nghe thấy trong phòng Tô Vi Lan có tiếng đồ sứ rơi vỡ, ta đi đến gần lắng nghe, mới biết, hóa ra mấy hôm nay nàng ăn uống thả phanh, vòng eo không còn thon thả, người kia đối với nàng lạnh nhạt hơn nhiều.
Vạn sự đã đủ, chỉ thiếu gió đông.
Ta nhờ người ngầm mua thuốc bột làm người tăng cân ở chợ đen, mỗi ngày không ai hay biết sai người bỏ vào đồ ăn của nàng, thời gian lâu dần, ắt sẽ béo như trâu ngựa.
8
Ta như vậy có ác độc không? Ta nhìn mình ở trong gương xinh đẹp như hoa, không nhịn được cười lạnh.
Suy nghĩ miên man, ta lại không khỏi nghĩ đến kiếp trước, một hôm ta đau bụng ra máu không ngừng, tú bà sai lang trung đến xem, hóa ra là ta dùng quá nhiều hoa hồng, khiến tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, cả đời không thể sinh con.
Ta nhìn chằm chằm vào đĩa bánh màu đỏ tươi trên bàn, đó là Tô Vi Lan nói đặc biệt mua cho ta, thương ta đã trải qua quá nhiều sự ngược đãi phi nhân tính.
Ta mơ hồ nhớ rằng, lần đó là đêm đầu tiên ta ngủ với thất hoàng tử.
Tối hôm đó, ta mặc một bộ xiêm y múa làm kinh diễm mọi người, thất hoàng tử không chút do dự chọn ta, mặc dù ta là nữ tử thanh lâu, sau đó chàng vẫn luôn giữ mình trong sạch, hoàn toàn không để ý đến thân thể dơ bẩn của ta.
Tú bà tỏ vẻ tiếc nuối thay ta nhưng ta cũng biết trong lòng bà ta vui lắm, bởi vì những cô nương mang thai ở Xuân Hương Viện đều phải phá thai, vừa vặn ta lại tiết kiệm cho bà ta tiền thuốc sau này.
“Có vận may, không có số hưởng.” Tú bà thường chỉ vào đầu ta mà nói.
“Thanh Ca sao vậy, sao tự nhiên lại ngồi đây ngẩn người?” Mộ Mộc đưa ngón tay ra trước mắt ta lay lay, ta mới thoát ra khỏi hồi ức sâu xa.
“Không sao, chỉ là nhớ lại một số chuyện cũ mà thôi.” Ta lắc đầu, cầm tách trà mới pha của nàng lên nhấp một ngụm, trong miệng tràn ra mùi thơm nhàn nhạt, trong lòng sinh ra một tia an tâm.