9
Quả nhiên Tô Vi Lan không hề hay biết, thân hình cũng ngày một lớn hơn.
Ngày thường cũng không có ai mời nữa, tú bà còn đuổi hai nha hoàn của nàng đi, nàng chỉ đành ngoan ngoãn đến học cùng chúng ta.
Một hôm, Xuân Hương Viện truyền đến tiếng cười của mọi người, ta theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tô Vi Lan đang cố sức múa, chân trượt một cái, ngã xuống đất.
Nàng đỏ hoe vành mắt, hung dữ trừng mắt nhìn từng người chúng ta ở đó.
Ta khẽ quát bảo mọi người ngừng cười, tiến lên đỡ nàng dậy.
Tô Vi Lan nhìn thấy khuôn mặt này của ta, như phát điên, ta thấy trong mắt nàng bùng lên ngọn lửa ghen tuông, nàng dùng sức tát ta một cái, miệng còn chửi: “Đồ tiện nhân, ngươi đắc ý cái gì, người chiến thắng trong cuộc thi hoa khôi nhất định là ta, ngươi mãi mãi chỉ xứng làm đồ chơi.”
Chuyện xảy ra đột ngột, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, ta cũng ngây người tại chỗ, trên mặt truyền đến cơn đau rát, ngay sau đó một đám tỷ muội xông lên mắng Tô Vi Lan một trận.
Tú bà cũng bị tiếng động này làm kinh động, vội vàng chạy đến, một người bên cạnh giải thích nguyên do cho bà ta.
Bà ta nhìn thân hình béo phì của Tô Vi Lan, trong mắt thoáng qua một tia ghê tởm, sai người nhốt nàng vào phòng củi bảy ngày không cho ăn cơm.
Ngay sau đó đưa cho ta một hộp thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau thượng hạng, nàng đau lòng nhìn năm dấu ngón tay đỏ trên mặt ta, miệng lớn mắng Tô Vi Lan không biết điều.
Mộ Mộc tiến lên lo lắng nhìn ta, đưa cho ta một hộp hương liệu để an tâm.
Ta cúi đầu cảm ơn mọi người, trong lòng chua xót, hóa ra cảm giác được bao bọc trong sự dịu dàng lại tuyệt vời đến vậy.
10
Tô Vi Lan sau khi ra khỏi phòng củi, người gầy đi không ít nhưng giọng nói thì hỏng hẳn, nghe nói có người không chịu nổi tiếng kêu gào ngày đêm của nàng, lấy ấm nước sôi đổ vào cổ họng, khiến nàng không thể hát được nữa.
Tú bà nhìn nàng cũng như nhìn một kẻ phế nhân, khắp nơi đều tỏ thái độ khinh thường, cả người nàng cũng như chịu một đả kích lớn, trở nên âm u, ngay cả giả vờ cũng không muốn giả vờ, không còn vẻ ngang ngược kiêu ngạo như trước.
Ta cũng không có thời gian để ý đến chuyện của nàng, bởi vì cuộc thi hoa khôi sắp đến gần.
Những ngày này, ta bận rộn học hành chăm chỉ, chỉ vì muốn trong cuộc thi có thể làm lu mờ mọi người, một bước thành danh.
Mộ Mộc cũng bị bầu không khí này thúc đẩy, buông bỏ thú vui thưởng hương mà nàng yêu thích.
Bản thân nàng vốn là tiểu thư khuê các, nền tảng tốt hơn nhiều so với người thường, những kiến thức cơ bản đương nhiên không phải là vấn đề với nàng.
Một hôm, ta vẫn luyện đàn trong phòng đàn như thường lệ, một khúc “Cao sơn lưu thủy” theo tiếng cổ cầm vang lên, ta đang say sưa đàn thì nghe thấy một tràng vỗ tay.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trái tim bị kéo theo, thế mà lại đánh sai nốt, đứt cả dây đàn.
“Thật sự là như nghe tiên nhạc, khúc nhạc này hẳn phải xứng với mỹ nhân.” Giọng nói quen thuộc truyền đến, như một dòng suối nhỏ róc rách, tuy là lời khen ngợi nhưng nghe không hề nịnh nọt.
Gặp lại thất hoàng tử, đôi mày đôi mắt của chàng vẫn như trong trí nhớ của ta, dài và sáng sủa, ta đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng nhưng không ngờ lại là ở đây.
“Công tử quá khen, tiếng đàn của ta chỉ là thường thôi, như một đóa hoa dại, tuy thơm nhưng không bắt mắt.” Ta đứng dậy, cúi đầu khom người, khi ngẩng mắt lên e thẹn mỉm cười nhìn chàng một cái, rồi cáo từ, vội vã rời đi.
11
Ta bịt chặt trái tim đang đập thình thịch của mình, không nhịn được nhớ lại, kiếp trước, thất hoàng tử là vị khách đầu tiên của ta sau khi ra mắt.
Chàng tuy là hoàng tử nhưng lại vô cùng yêu thương ta, chàng khen ta “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.”
Sau đó, chàng được triều đình phái đi đánh trận, chàng từng hứa sẽ mang chiến thắng trở về, nhất định sẽ cưới ta về nhà.
Ta quả thực đã đợi được một tờ hôn thư nhưng lại là của muội muội ta, Tô Vi Lan.
Ta chạy đến chất vấn nàng nhưng nàng lại ấp úng không nói nên lời.
Từ đó ta chán nản tuyệt vọng.
Cho đến trước khi chết ta mới biết, hóa ra là Tô Vi Lan đã thay ta gả đi, lừa thất hoàng tử rằng ta đã mất từ lâu, nhận lệnh của ta nhờ thất hoàng tử an định cả đời nhưng thực tế thì hôn thư thật đã bị nàng giấu đi, nàng đã tạo ra một tờ hôn thư giả đưa cho ta, lại luôn nói những lời đả kích bên tai ta, khiến ta không còn dũng khí đi tìm thất hoàng tử.
Chỉ thương ta lúc đó quá tin tưởng nàng, không hề nghi ngờ điều gì.
Một cơn gió chiều thổi qua, cuốn theo một đóa hải đường bên thái dương, nhuộm đỏ đôi mắt ta.
12
Cùng với ngày tuyển chọn hoa khôi đến gần, Xuân Hương Viện cũng được trang hoàng lộng lẫy, tựa như một tòa lâu đài mỹ nhân tuyệt thế, hương thơm ngào ngạt, khiến người đi đường không khỏi dừng chân ngắm nhìn.
Ta thay bộ y phục mỏng manh như cánh ve sầu đã chuẩn bị từ lâu, vừa không quá hở hang cũng không quá kín đáo, vừa vặn tôn lên dáng người ta, thân hình uyển chuyển, càng thêm khuynh thành tuyệt sắc, ánh mắt mọi người nhìn ta đều vô cùng kinh ngạc.
Để công bằng, tú bà cho chúng ta bốc thăm quyết định thứ tự ra sân, Mộ Mộc là người thứ ba, Tô Vi Lan là người thứ sáu, còn ta, bốc được số cuối cùng.
“Không sao, vàng thì sẽ sáng, người cuối cùng thường là người tốt nhất.” Mộ Mộc nắm tay ta an ủi.
Ánh mắt ta chạm vào Tô Vi Lan, nàng đang nhìn bộ quần áo của ta, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mộ Mộc biểu diễn một khúc sáo, một chiếc váy dài bằng vải voan trắng càng tôn lên vẻ đẹp tựa tiên tử của nàng, khiến cả khán đài reo hò.
Tô Vi Lan thì biểu diễn một điệu múa, nàng không hề biết gì về nhạc cụ nhưng vì thân hình không đủ nhẹ nhàng nên liên tục dẫm sai nhịp, khiến những người xem bên dưới tức giận.
Những vị tỷ muội tiếp theo đều mang đến những kỹ năng sở trường của mình, cả sân khấu như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến người ta say đắm.
Còn vài người nữa mới đến lượt ta, ta phải đến nhạc phường mang cổ cầm đến, đang đi thì một nha hoàn hấp tấp đâm sầm vào ta, chén trà đặc trong tay nàng đổ ập xuống người ta.
Nàng không ngừng xin lỗi ta, ta cau mày, trách nàng cũng vô ích, ta vội vàng lấy cổ cầm chạy về phòng, thay một bộ y phục khác.
Bộ y phục này vốn là ta chuẩn bị cho cuộc thi này, hiện tại, ta không còn trang phục phù hợp nào khác để mặc, chẳng lẽ trời muốn diệt ta?
Ta về phòng, liếc thấy trên bàn đã đặt một bộ quần áo mới, ta nghi ngờ đi tới, trên đó có một tờ giấy ghi “Không cần trả lại, chúc cuộc thi thuận lợi.”
Thất hoàng tử? Ta giật mình.
Ta cầm lấy bộ y phục lên tay, một chiếc váy khói màu nước bằng vải thượng hạng.
Ta không suy nghĩ nhiều mà nhận lấy lòng tốt, hiện tại ta cũng không thể từ chối.
Trong lòng ta không khỏi dâng lên một luồng ấm áp, vội vàng thay y phục, mang cổ cầm vội vã chạy ra sân khấu.