KHI MỌI NGƯỜI ĐỀU NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG

Chương 1


“‘Tỷ tỷ, người đã phải chịu đựng nhiều vất vả rồi, chào mừng tỷ trở về nhà.’”

 

Thân Chi Chi mặc bộ y phục trắng tinh khôi, với vẻ mặt đầy thương xót nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi. 

 

Khi ta đang ngẩn ngơ nhìn nàng, một giọng nói ngây thơ và vô tội bỗng vang lên trong tâm trí ta:

 

“À, thì ra tỷ tỷ chính là hoa khôi mà dân chúng trong kinh thành đồn đại là bỏ cha mẹ mà tự bán mình vào thanh lâu đấy. Hẳn là cha mẹ nuôi của tỷ ấy đã đối xử tệ bạc với tỷ, khiến nàng thà đoạ lạc trong thanh lâu còn hơn phải sống cùng họ. Sau này ta nhất định phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt.’”

 

Đó chính là tiếng lòng của Thân Chi Chi.

 

Sắc mặt của Thân phụ, Thân mẫu và thiếu gia Thân Hoài lập tức trở nên lạnh lùng. 

 

Thân mẫu, người vốn nắm tay ta với ánh mắt đầy lòng thương cảm, bỗng dưng buông tay ra, ánh mắt lộ rõ sự châm chọc. 

 

Ta thầm cười nhạt trong lòng, hóa ra ở kiếp trước, Thân Chi Chi đã dựa vào những lời dối trá này để khiến cả gia đình ghê tởm ta đến thế. 

 

Dù ta có cố gắng thế nào để lấy lòng Thân phụ, Thân mẫu, họ vẫn lạnh nhạt với ta. 

 

Gia đình thanh cao danh giá của họ, làm sao có thể yêu thích một cô gái xuất thân hèn mọn đi ra từ thanh lâu như ta? 

 

Trong mắt họ, ta chỉ là nỗi ô nhục của Thân gia, mãi mãi không thể sánh với Thân Chi Chi hiền lành, trong sáng. 

 

Nhưng lần này, Thân Chi Chi, ngươi sẽ không thể đạt được điều mình mong muốn đâu.

 

“Con gái dòng chính sao? Dù ngươi là nữ nhi chính thức của nhà Thân thì có sao, chỉ cần họ biết ngươi có xuất thân từ thanh lâu, chắc chắn sẽ ghê tởm ngươi. Thân Phu, dù ngươi đã trở về cũng đừng mơ cướp đi những gì thuộc về ta!’”

 

Giọng nói độc ác lại vang lên trong đầu ta. Nhìn vẻ mặt nhíu mày và nghi ngờ của Thân phụ, Thân mẫu và Thân Hoài, ta cảm thấy thật buồn cười.

 

Họ nhìn Thân Chi Chi với ánh mắt nghi hoặc, nhưng khi chạm vào ánh mắt vô tội và nụ cười của nàng, những nếp nhăn trên trán họ lại giãn ra.

 

Đúng vậy, họ nhất định nghĩ rằng mình nghe lầm, bởi vì Thân Chi Chi vốn ngoan ngoãn, làm sao có thể nói ra những lời như vậy. 

 

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

Không sao, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.

 

“‘Phụ thân, mẫu thân, ca ca, sao mọi người lại nhìn con như vậy? Tỷ tỷ mới trở về, mọi người nên quan tâm nhiều hơn đến tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ ấy đã phải chịu đựng nhiều vất vả bên ngoài.’”

 

Thân Chi Chi giả vờ ngoan ngoãn, tiến đến nắm lấy tay ta, nhưng ta mạnh mẽ hất ra. 

 

Thân Chi Chi loạng choạng, lùi vào vòng tay của Thân Hoài.

 

“Thân Phu, ngươi làm gì vậy!’”

 

Thân Hoài ôm chặt Thân Chi Chi, ánh mắt tức giận chỉ trích nhìn về phía ta. 

 

Ta tỏ vẻ tủi thân nhìn về phía Thân phụ và Thân mẫu:

 

 “Phụ thân, mẫu thân, con không cố ý đâu, chỉ vì… muội muội đã cấu con quá đau, con mới không nhịn được mà đẩy nàng.” 

 

Nói xong, ta xắn tay áo lên, cố ý để lộ vết đỏ trên cánh tay và dấu vết móng tay cấu vào thịt đỏ ửng bên cạnh. 

 

Thân phụ và Thân mẫu rõ ràng ngẩn ra một lúc, sau đó im lặng.

 

“Tỷ nói bậy! Muội không có làm!” 

 

Thân Chi Chi lên tiếng với giọng điệu sắc nhọn, chỉ tay vào ta mà tố cáo:

 

 “Phụ thân, mẫu thân, con không hề cắn tỷ tỷ, chính tỷ ấy cố tình đẩy con ra!”

 

Nghe vậy, Thân Hoài quay sang mắng chửi ta:

 

“Phụ thân, mẫu thân, các người thấy thái độ của nàng chưa! Chi Chi chỉ có lòng tốt đến gần nàng, nàng lại dám bôi nhọ Chi Chi, thật sự là một kẻ vô giáo dục!”

 

“Đủ rồi! A Hoài, không được nói như vậy muội muội của con!” 

 

Thân phụ mắng Thân Hoài một câu, rồi nhìn vào vết đỏ trên cánh tay ta, hạ giọng.

 

“A Phu, Chi Chi không cố ý, con là tỷ tỷ, đừng so đo với nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.